Môi của hắn thực sự vừa ngọt vừa mềm, giống như trong tưởng tượng của ta.
Hắn ở trên miệng ta nhẹ nhàng hôn một cái, ngay sau đó đầu lưỡi cũng quấn quanh tiến vào.
Mặt trăng đang rung chuyển.
Hắn hôn ta rất lâu, lâu đến nỗi ta cảm thấy hơi thở sắp không theo kịp, mặt trăng trước mắt đều mơ hồ... Sau đó, hắn buông ta ra, nghiêm túc hỏi ta một câu hỏi đau đớn:
"Mùi vị trong miệng nàng là gì vậy?"
Ta thành thật trả lời: "Ta chỉ vừa nuốt một ngụm bùn, có ngon không?"
35
Khi thức dậy, ta cảm thấy đau đớn toàn thân.
Đêm qua sau khi ta nói xong câu đó, thái tử liền động thủ với ta. Xin lỗi, chính là theo nghĩa trên mặt chữ mà động thủ.
Hắn véo má phải của ta bằng tay trái, má trái bằng tay phải, kéo khuôn mặt ta ra ngoài như một bùn cao su, vừa kéo vừa nói: "Có ngon không? Hả?"
"Ta sai rồi, đại cưa."
Sau đó bọn ta đi trở về phòng, thay y phục và rửa mặt.
Đột nhiên hắn đẩy ta lên giường.
Ta chỉ nhớ ánh trăng mờ ảo, làn khói trống rỗng.
Môi của hắn ở trên môi ta, hỏi ta: "Sợ không?"
Ta nói, không sợ.
Ta kỳ thực muốn đổi một câu khác, tỉ như "đại gia đây không sợ" gì gì đó.
Nhưng ta chưa nói xong, liền phát hiện.
Hắn mới thật sự là đại gia của ta.
Đợi gần ba năm để động phòng hoa chúc, hôm nay cuối cùng cũng bồi hoàn.
Ta chỉ cảm thấy mặt trăng lắc lư, bức màn lắc lư, cả thế gian đều lắc lư, Lý Vân Chu trước mắt cũng lắc lư.
Trái tim ta cũng lắc lư theo, bấn loạn, nhưng tình cảnh này lại sinh ra vài phần ngọt ngào không có lí do.
Để thâm nhân tĩnh khoái xuân tiêu, tâm nhứ phân phân cốt tận tiêu.*
Môi hắn ghét sát tai ta nói:
"Đến hôm nay mới biết."
"Cái gì gọi là c.h.ế. t đi sống lại."
*Câu này đại khái là một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, tim phổi trong chăn đều như thất hồn lạc phách.
36
Ngày hôm sau, ta bị đ.á.n. h thức bởi giọng nói của Xuân Nương đã lâu không nghe:
"Lương đệ, lương đệ, mau tỉnh dậy!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!