Đêm ba mươi, đèn đuốc khắp hoàng cung được thắp sáng rực rỡ, đèn rồng nối liền với hoa đăng, soi rọi cả một vùng sáng bừng tựa như ban ngày. Cung nữ tay bưng khay bạch ngọc vội vã đi xuyên qua từng cung điện, thị vệ nghiêm chỉnh túc trực, mỗi một cổng cung đều được canh phòng cẩn mật.
Đêm nay là đại yến hàng năm trong cung, từ quan viên tam phẩm trở lên cùng gia quyến, đến Thái hậu cùng các vị phi tần đều có mặt. Từ nửa tháng trước, Thái hậu đã đích thân đứng ra chủ trì sắp xếp, không thể có chút sơ suất nào.
Cũng bởi vậy, hôm nay tiểu nương tử thực sự đã chuẩn bị rất kỹ càng, nàng xuất hiện trong bộ váy lộng lẫy xinh đẹp.
Tân Di nói với nàng, thông thường vào buổi chiều, bá quan lần lượt đến tiền điện trò chuyện, còn nữ quyến thì vào hậu cung hàn huyên cùng các phi tần, sau đó cùng nhau tiến đến dự tiệc.
Thế nhưng, thân phận của nàng lại có phần khó xử.
Tất cả đều bởi chuyện cũ năm xưa.
Lý Càn Cảnh đến nay vẫn chưa lập hậu. Các phi tần trong cung đều là nữ nhi của các đại thần, nàng không rõ y đối đãi với bọn họ ra sao, chỉ biết hoàng thất vẫn chưa có con nối dõi, đến mức khiến đám Ngôn quan sốt ruột đến bạc cả đầu.
Nàng viện cớ có việc, mãi đến khi trời tối hẳn mới thấp thỏm tiến vào hậu cung. Các phu nhân, tiểu thư của chư vị đại thần đã sớm tụ hội tại cung Thái hậu, rôm rả trò chuyện đủ điều. Khi mà gần như không còn chủ đề gì để nói, vừa hay thấy nàng đến liền đồng loạt chào hỏi.
Nàng lần lượt gật đầu đáp lại, nhẹ bước tiến vào chính điện, động tác hành lễ của nàng đã vô cùng tao nhã sau bao nhiêu năm rèn luyện.
"Thần phụ bái kiến Thái hậu nương nương, chúc Thái hậu tân niên khang kiện, cát tường như ý."
Thái hậu khẽ gật đầu.
"Đã bao năm rồi không thấy ngươi, những năm trước cũng không thấy ngươi tiến cung."
Nàng ngước lên, thấy rõ dung mạo của Thái hậu nay đã không còn như thuở nào. Dù kim quan ngọc trâm lộng lẫy, cũng không thể che giấu mái tóc đã bạc trắng. Đôi mắt từng sắc bén giờ đã in hằn dấu vết thời gian, ánh mắt tuy vẫn sắc sảo, nhưng cũng đã bị năm tháng vùi lấp phần nào.
Trong khoảnh khắc ấy, nàng chợt ngẩn ngơ.
"Đứa nhỏ này, Thái hậu hỏi sao muội không trả lời?"
Người lên tiếng là Nhị tỷ Phù Nhiêu của nàng, nay đã là thê tử của Thôi tiểu tướng quân, dĩ nhiên Phù Nhiêu cũng có tư cách tham dự cung yến.
"Là lỗi của thần phụ."
Nàng vội hoàn hồn, cúi đầu đáp.
"Những năm trước thần phụ và phu quân còn trẻ dại, từ nay về sau ắt sẽ thường xuyên tiến cung thỉnh an, cũng thường xuyên thăm hỏi Thái hậu."
"Không phải lỗi của ngươi."
Giọng nói ôn hòa từ trên truyền xuống.
"Là do Càn Cảnh không muốn gặp các ngươi."
Lời này vừa thốt ra, nàng lập tức sững sờ. Đứng cũng không được, mà ngồi cũng không xong.
Ở bên cạnh, mấy vị phi tần y phục hoa lệ sau khi nghe câu này đều đồng loạt nhìn về phía nàng, khiến nàng nhất thời cảm thấy vô cùng khó chịu.
Sau một hồi cân nhắc, nàng khẽ mở lời.
"Quân vương không muốn gặp, thần dân tự biết là lỗi của mình. Thần phụ cùng phu quân sẽ ghi nhớ điều này, nguyện tận tâm tận lực cống hiến cả đời cho Đại Tĩnh để chuộc tội."
Quá mệt mỏi.
Những lời vừa rồi, nàng phải vắt óc mới nghĩ ra được.
Thái hậu lại khẽ mỉm cười.
"Ngươi đã không còn như trước kia nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!