Chương 7: (Vô Đề)

Tiếng pháo hoa chúc mừng dần vang lên khắp đầu đường cuối ngõ, hồ Bạch Diên nổi tiếng kinh thành được bao phủ bởi lớp băng cuối cùng, hiện tại đã là thời điểm cận Tết.

Tiếng ồn ào thắp đèn hàng ngày ở phủ Thừa tướng bắt đầu sớm hơn thường lệ, các sân dù có quan hệ gần hay xa thì đều đã suy tính chuẩn bị chút lễ mọn từ sớm. Xe ngựa của các quan viên lớn nhỏ trong triều cũng ùn ùn kéo đến tặng quà chúc mừng, tất cả đều được chuyển vào Ẩm Khê Uyển.

Bị kéo lê như chó chết suốt một tuần, Phù Dữu vẫn chưa quen với cuộc sống của vua chúa, trời còn chưa sáng đã phải rời giường. Mộc Lan kéo căng cổ họng gọi nàng cả chục lần, cuối cùng không nhịn được vén chăn lên, nàng mới chậm rãi đi đến trước gương trang điểm như người mất hồn.

Nhưng Mộc Lan lại không trực tiếp bắt tay vào trang điểm cho nàng, chỉ bưng vài chậu nước trong tới, nhìn nàng súc miệng rửa tay, sau đó gọi mấy nha hoàn mang bữa sáng vào, xếp đầy một bàn.

Một bên là đĩa ngọc trong suốt đựng bánh bao hấp còn bốc hơi nóng và bát mì ngọc nóng hổi. Bên còn lại, lọt vào trong tầm mắt là món bánh bơ sữa vàng óng được đặt trong lồng hấp, bột củ sen, bánh hoa quế cùng vài món điểm tâm khác hay dùng. Trước mặt là món canh mầm trà non dùng để làm ấm dạ dày và thông cổ họng, Phù Dữu hít một hơi thật dài, lười biếng vươn vai, vô cùng thỏa mãn.

"Thật —— Thơm!"

Vừa dứt âm cuối, nàng lập tức lấy một miếng bánh ngọt, hương vị thơm ngọt của món bánh cũng không bịt được miệng nàng.

"Mộc Lan, sao sáng nay lại nấu cơm cho ta?"

"Hôm nay là sinh nhật của tiểu nương tử, tiểu nương tử quên rồi sao?" Mộc Lan đứng bên cạnh hầu hạ nàng, hưng phấn nói: "Ăn sáng xong, tiểu nương tử phải đi tìm lão gia và phu nhân để tiến cung! Hôm nay không cần đến Đông Cung đọc sách!"

Nàng vô thức "Ồ" một tiếng.

Không cần đến Đông Cung đọc sách, vậy chẳng phải nàng sẽ không thể nhìn thấy gương mặt đẹp tới mức dù thế nào nàng cũng không quên được của Giang Hoài Chi hay sao?

Mộc Lan cũng sửng sốt theo, tiểu nương tử suốt ngày than trời trách đất khi phải dậy sớm, nhưng sao hôm nay nói không cần đi, trái lại tiểu nương tử lại không vui?

"Không có không có."

Sau khi phản ứng lại, Phù Dữu vội vàng xua tay cười ngượng ngùng, cúi đầu ăn món mì ngọc của nàng.

"Ồ ——" Mộc Lan lập tức hiểu ra, kéo dài giọng điệu trêu chọc: "Tiểu nương tử và Thái tử điện hạ quả đúng là cặp thanh mai trúc mã đẹp đôi, tiểu nương tử muốn gặp điện hạ đến thế sao."

"Ngươi đừng nói bậy!" Phù Dữu đột nhiên nổi giận, giọng nói giòn giã nhưng quyết liệt: "Rõ ràng là ta…"

Lời vừa ra khỏi miệng, nàng lại không dám nói nữa.

Nàng cảm nhận rõ ràng động lực khiến mình ra sức đi học khi trời còn chưa sáng giữa thời tiết giá rét này, chính là Giang Hoài Chi chứ không phải Lý Càn Cảnh. Nhưng nếu nói những lời đó ra, sợ rằng toàn bộ Phù gia đều phải gặp hoạ theo nàng. Nàng vốn không ngốc, cần gì phải gây rắc rối cho mình.

Cũng may Mộc Lan nhanh chóng tiếp lời: "Là nô tỳ nhiều lời, tiểu nương tử dốc lòng học tập, gần đây trong những tài liệu được gửi về phủ, Giang Thái phó thường xuyên khen ngợi tiểu nương tử."

"Hắn không nói xấu ta là tốt lắm rồi."

Phù Dữu lẩm bẩm, không nói thêm gì nữa, chỉ rầu rĩ dùng đồ ăn sáng, sau đó yên lặng ngồi trước bàn trang điểm, mặc cho Mộc Lan trang điểm.

Nhìn dáng vẻ và thái độ khác thường này của nàng, Mộc Lan vẫn không nhịn được nói thêm vài lời: "Tiểu nương tử có tâm sự sao?"

"Không có."

Ngoài miệng nàng phủ nhận, nhưng không hiểu sao trong lòng lại vô cùng rối loạn.

Nàng cũng không biết vì sao mỗi ngày đến Đông Cung đều muốn gặp hắn, luôn bị hắn chọc giận nhưng vẫn muốn nói chuyện với hắn.

Tuy rằng kể từ sau ngày hôm đó, hắn không còn tự tay dạy nàng cầm bút, dù nàng vừa ngốc lại không hiểu nhưng hắn vẫn chỉ ngồi bên trên hướng dẫn nàng bằng lời nói. Tuy nhiên mỗi khi nàng nhớ tới nhiệt độ đầu ngón tay hắn chạm vào tay mình, đáy lòng luôn ngứa ngáy.

Tiểu nương tử mải miên man suy nghĩ, hiếm khi không ríu rít như chim tước, ngay cả việc hôm nay muốn mặc bộ váy nào cũng lười dặn dò. May mà Mộc Lan hiểu nàng, thuần thục lấy ra chiếc váy cổ tích hoạ tiết bướm xinh màu anh đào, cuối cùng theo đoàn xe rời phủ tiến cung.

Mỗi năm nàng đều tới hoàng cung vài lần để gặp Bệ hạ và Hoàng hậu nương nương, thỉnh thoảng cũng chạm mặt các phi tần. Có khi là nàng tự tới, có khi là cha mẹ dẫn nàng tới, cũng có khi là đến Kim Loan Điện bái kiến, lại có khi chỉ đến hậu cung tràn ngập hoa lan và hương thảo để trò chuyện.

Làm đủ mọi thứ.

Suy nghĩ của nàng rất hỗn loạn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!