Vào thời điểm năm mới cận kề, trời đổ một trận tuyết lớn.
Tiểu nương tử cẩn thận bỏ thêm than kim ty thượng hạng vào trong lò, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy gió tuyết mỗi lúc một dữ dội, không khỏi nhíu mày lo lắng.
"Tuyết này đã rơi suốt hai canh giờ rồi, vẫn chưa có dấu hiệu ngớt đi."
Nàng mở khẽ một khe nhỏ trên ô cửa trổ chạm khắc hoa văn, đủ để đưa bàn tay trắng nõn ra hứng lấy từng bông tuyết rơi xuống.
"Phu quân tan triều rồi sẽ về thế nào đây?"
"Trời lạnh thế này, phu nhân đừng đứng ngay cửa sổ thế kẻo bị cảm lạnh đấy."
Tỳ nữ Tân Di vội vàng ngăn lại, rồi nhanh tay đóng kín cửa sổ.
"Sáng sớm lúc cô gia ra ngoài, tuyết vẫn chưa lớn như vậy, thế mà chớp mắt đã phủ dày khắp lối đi rồi."
"Đúng vậy, sáng nay ta còn lơ mơ nghe chàng nói hình như sắp có tuyết rơi, không ngờ trận tuyết này lại kéo dài mãi thế này… Lúc chàng đi có cầm ô theo không?"
Những ngày gần đây, bọn họ hầu như đều ở lại Giang phủ. Giang phủ cách hoàng cung không xa, Giang Hoài Chi lại thích đi bộ, trừ khi trời mưa mới dùng xe ngựa. Nàng lo hắn trên đường về sẽ bị tuyết làm ướt lạnh, dễ sinh bệnh.
"Hình như không có."
Tân Di lắc đầu.
"Phu nhân đừng lo lắng, chưa nói đến việc không biết cô gia có ở lại Ngự Thư Phòng xử lý chính vụ hay không, dù có tan triều ngay, cũng có thể thuận tiện đi nhờ xe ngựa của đồng liêu, hoặc để nô tỳ sai người đến cửa cung đón là được."
"Trời tuyết lớn thế này, chắc sẽ có nhiều xe ngựa dừng trước cửa cung lắm, mà phu quân lại là quan nhất phẩm, nếu phái xe đến đón, ắt hẳn sẽ được các nhà khác nhường đường. Nhưng như vậy chẳng phải lại gây phiền toái cho người ta sao?"
Tiểu nương tử trầm ngâm suy nghĩ một hồi.
"Giang phủ cách hoàng cung rất gần, còn các vị quan khác lại đa phần ở xa, không cần phải tranh chỗ với họ. Ta cầm một cây ô lớn đi đón chàng là được rồi."
"Nhưng trời lạnh thế này, nếu phu nhân bị cảm lạnh thì biết làm thế nào? Cô gia nhất định sẽ trách phạt chúng nô tỳ mất!"
Tân Di nhất quyết không chịu.
"Theo nô tỳ thấy, cứ cho xe ngựa đi đón là được, không cần lo nghĩ đến người khác làm gì."
"Đều là đồng liêu trong triều, sao có thể nói là không quan tâm?"
Phù Dữu sai người mang đến một cây dầu ô thêu mai đỏ trên nền tuyết, dặn dò:
"Ta đi một mình là được, Tân Di tỷ tỷ nhớ chuẩn bị sẵn một bát canh nóng để phu quân về có để uống cho ấm người!"
Nàng đã quyết, cả phủ không ai cản nổi. Quả nhiên, vừa ra khỏi cổng phủ, đã thấy trên phố Chu Tước đông kín xe ngựa. Xe của các quan viên vốn đã hoa lệ, chức vị càng cao, xe ngựa càng lớn, gần như lấn cả vào gian hàng hai bên đường.
Gia đinh đứng trước phủ đang lớn tiếng quát mắng một chiếc xe không biết của nhà ai đỗ quá ranh giới, nàng chỉ khẽ giơ tay ra hiệu xin nhường đường, rồi giương ô, men theo mép đường mà đi về phía hoàng cung.
Tuyết rơi lớn quá.
Đôi hài hồng phấn của nàng dẫm lên từng đụn tuyết mềm, bước chân nông sâu không đều. Trước mắt chỉ một màu trắng xóa, duy chỉ có những cành mai bên đường vẫn nở rộ, đỏ trắng hòa lẫn, đẹp đến nao lòng.
Thỉnh thoảng vô tình, đầu ô chạm nhẹ vào cành mai, làm rơi mấy cánh hoa, điểm lên tuyết một tầng hương sắc.
Có vị phu nhân quyền quý ngồi trong xe, vén rèm nhìn ra, nhận ra nàng, vội vàng mời nàng lên xe ngồi nghỉ, nhưng nàng đều khéo léo từ chối.
Nàng không thấy mình cực khổ chút nào.
Nàng rất thích ngắm tuyết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!