"Chúc cả nhà bình an!"
Mọi người trên bàn tiệc đồng loạt nâng chén, tiếng cười nói rộn ràng khắp nơi. Tiểu nương tử vừa ăn những món tỷ tỷ và tẩu tẩu gắp cho, vừa cảm thấy bao mệt mỏi trong suốt những ngày qua đều tan biến. Ngay cả tờ danh sách lễ vật phiền phức cũng bị nàng gạt sang một bên.
Làm trẻ con vẫn là sung sướng nhất.
Nàng thầm nghĩ.
Nếu nàng vẫn ở nhà, những chuyện này nào có đến lượt nàng bận tâm. Mỗi ngày chỉ cần ăn uống vui chơi là đủ, lỡ phạm lỗi thì làm nũng một chút là xong, cũng không phải vì chút sơ suất mà khiến mọi việc rối loạn, rồi cuối cùng phải tự mình gánh trách nhiệm.
Giá như có thể mãi mãi không lớn thì tốt biết bao.
Thế nhưng thoắt cái ngay cả Phù Kiều cũng sắp xuất giá, bằng hữu thân thiết nhất của nàng cũng đã có hài tử. Dù nàng không muốn thừa nhận, cũng không thể quay lại thời niên thiếu vô ưu vô lo nữa.
Dùng xong bữa tối, trời đã bắt đầu tối dần. Nàng đứng trong viện nhỏ trống trải của mình, chần chừ không biết có nên ở lại thêm một đêm hay không. Nhưng người trong phủ đã cho người truyền tin đến Giang phủ, không bao lâu nữa, Giang Hoài Chi sẽ tới đón nàng.
Cũng phải, một nữ tử đã xuất giá nào có lý gì lại ở lại nhà mẹ đẻ qua đêm? Thế nào cũng bị người đời đàm tiếu.
Trong viện, mọi thứ vẫn như cũ, chỉ thiếu đi hơi thở của sự sống. Nhưng tất cả đều sạch sẽ gọn gàng, hiển nhiên là vẫn có người thường xuyên quét dọn. Góc đông bắc đình viện có vài chiếc lá úa rơi xuống, cây cổ thụ sau nhà cũng còn lưa thưa cành khô. Nàng vẫn nhớ như in cái ngày Lý Càn Cảnh trèo lên cây, thề thốt rằng đời này không cưới ai ngoài nàng, nhưng cuối cùng lại tế lộn nhào, mặt mũi lem luốc.
Từ sau khi tiến cung nhận sắc phong, nàng chưa từng gặp lại y. Nghĩ lại, mấy năm nay làm Hoàng đế, e rằng y cũng không còn giữ được vẻ ngông nghênh ngang tàng ngày trước nữa.
Nàng quấn chặt áo khoác lông hồ ly dày cộp, ngồi lên xích đu dưới gốc cây. Sợi dây leo có chút lạnh buốt, vừa chạm tay nàng đã rụt lại, sau đó lại dùng tay áo quấn quanh mà nắm lấy.
Viện này vẫn còn giữ lại, cũng là vì phụ mẫu thương yêu nàng, muốn nàng lúc nào cũng có thể trở về thăm. Nhưng rồi nhiều năm sau, tấm biển trên cổng cũng sẽ đổi thành chữ khác, không biết rồi ai sẽ trở thành chủ nhân của nơi này.
Mùa thu hiu hắt, lòng người cũng vì vậy mà man mác buồn.
"Tiểu nương tử, cô gia tới rồi."
Tỳ nữ Tân Di tìm thấy nàng trên xích đu.
"Sao người lại ở đây? Nô tỳ tìm mãi mới thấy."
"Ngươi có thấy quen thuộc không?"
Nàng đột nhiên mở miệng, giọng rất nhẹ.
"... Dĩ nhiên là quen thuộc."
Tân Di sững sờ giây lát rồi đáp.
"Nô tỳ đã ở đây cùng người gần mười sáu năm, từng ngọn cỏ cành cây đều khắc sâu trong lòng."
Nói rồi, nàng ta quay đầu, nhìn qua ô cửa sổ bán nguyệt mở hé, bên trong là chiếc giường gỗ chạm trổ cùng tủ thấp cạnh giường.
"Trong tủ kia vẫn còn rất nhiều thư từ người từng viết và nhận, cả những món đồ chơi khi còn nhỏ cũng còn đó. Người có muốn vào xem lại không?"
"Không cần."
Nàng lắc đầu.
"Những thứ đã không mang theo khi xuất giá, có lẽ cũng chẳng còn quan trọng nữa. Cứ để chúng nằm lại cùng năm tháng đi."
"Người sao vậy?... Khi nãy còn vui vẻ ăn uống lắm mà."
Tân Di nhận ra nàng có gì đó khác lạ.
"Ta cũng không biết."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!