Nắng chiều ấm áp, quả là một ngày nắng hiếm hoi.
Kết thúc giờ dạy học như thường lệ, không biết Giang Hoài Chi đã đi đâu. Phù Dữu ăn trưa ở Đông Cung, lê bước chân thật dài theo ánh nắng ấm áp của mùa đông quay về thư quán, gục xuống bàn giả chết cùng Lý Càn Cảnh.
"Sao không về phòng ngủ…" Nàng ngáp dài, đầu nhỏ vùi trong khuỷu tay: "Không phải buổi chiều không có tiết học sao…"
"Ngủ không được bao lâu…"
Lý Càn Cảnh cũng nửa sống nửa chết giống như nàng.
"Buổi chiều phải gặp các quan trực thuộc Đông Cung, có đôi khi mấy vị quan trên triều cũng tới… Ừm, phải nghe bọn họ nói những lời vô nghĩa." Miệng y nói lung tung không rõ: "Đợi bọn họ rời đi, ta có thể nghỉ ngơi một lát, nhưng cũng đến giờ đi ngủ rồi…"
"Vậy huynh thật vất vả." Giọng nói rầu rĩ của nàng truyền ra từ dưới cánh tay: "Ta tưởng huynh cũng giống ta, mỗi ngày đều chơi đùa."
"Không khác lắm, dù sao ta cũng học không tốt…"
Giọng nói của chàng thiếu niên càng lúc càng nhẹ, dù có lắng nghe kỹ cũng không thể nghe rõ, dần dần chuyển thành tiếng hít thở đều đều. Ánh nắng từ bên ngoài cửa sổ hé mở tiến vào, chiếu lên hàng mi dài mảnh của hai người, vừa hay mạ một lớp vàng cho hàng lông quạ.
Giữa lúc mơ màng, Phù Dữu hơi nâng mí mắt, thoáng nhìn thấy một bóng trắng như tuyết trên cửa sổ, nàng lại yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Nàng rất thích nuôi thú cưng, trong viện tử của nàng có nuôi một con mèo nhỏ thân trắng đuôi đen. Lần đầu phải ra ngoài gần như cả ngày, nàng bất chấp sự ngăn cản của cha mẹ, kiên quyết mang nó theo tới đây. Kết quả phải dậy sớm đi học không rảnh lo cho nó, chỉ có thể giao cho Mộc Lan chăm sóc, cũng may nó ngoan ngoãn, khi nàng rảnh rỗi lại tới đây tìm nàng.
Hai người một mèo chán chường nằm dưới ánh mặt trời, không biết ngủ thiếp được bao lâu, bên ngoài truyền tới tiếng động lớn.
Trước giờ Lý Càn Cảnh luôn ngủ không sâu, mắt nhắm mắt mở bước ra ngoài, có chút không vui nói: "Ầm ĩ cái gì? Còn chưa tới giờ Cô phải nghe các ngươi nói nhảm đâu."
"Thái tử điện hạ."
Nhóm người ước chừng khoảng sáu bảy người, thấy thiếu niên từ trong phòng bước ra, cuống quít cúi người hành lễ. Hành lễ xong, đám người liếc nhìn lẫn nhau, chọn một kẻ xui xẻo ra để nói chuyện.
"Điện hạ, thần không cố ý quấy nhiễu giờ nghỉ trưa của điện hạ, nhưng…" Đại thần kia do dự một lát, sau đó vén ống tay áo lên nói: "Tại sao Đông Cung lại có mèo? Cào xước thần là chuyện nhỏ, nếu khiến điện hạ hoảng sợ, thần dù có chết ngàn lần cũng không hết tội."
"Màu trắng?"
"Đúng đúng, là màu trắng!"
"Đuôi đen?"
"Chuyện này… Sao điện hạ biết?"
"Đó không phải mèo Tiểu Dữu Tử nuôi sao." Lý Càn Cảnh có chút gắt ngủ vì bị đánh thức, y dựa vào cây cột dưới hành lang, bực bội nói: "Cào ngươi thì cứ cào thôi. Điều này chứng tỏ ngươi đáng bị như vậy, sao nó chỉ cào ngươi mà không cào người khác?"
"…"
Các đại thần cứ thế bị chặn họng, nhưng Mạnh Tụng – tổng quản của Đông Cung đứng bên cạnh người nọ lại tươi cười nói:
"Các vị đại nhân cũng vì lo lắng cho điện hạ, điện hạ chớ nói lời tức giận."
"Lo lắng cho Cô làm gì, mèo của Tiểu Dữu Tử sẽ không bao giờ cắn Cô."
"Đúng đúng đúng." Nụ cười trên mặt Mạnh Tụng không hề giảm đi chút nào, hắn ta thuần thục đứng ra giảng hòa: "Điện hạ và Phù tiểu nương tử là thanh mai trúc mã, con mèo đó sao có thể làm tổn thương điện hạ được."
Một câu này khiến Lý Càn Cảnh có chút vui sướng, nhất thời không còn khó chịu, chỉ chống tay lên hông, hừ nhẹ: "Đi thôi, để Cô nghe xem hôm nay các ngươi định báo cáo với Cô chuyện gì."
Vẫn là đứa nhỏ kiêu ngạo.
Mạnh Tụng lắc đầu bất đắc dĩ, ôm một chồng công văn, định bước vào phòng theo thói quen. Nhưng vừa mới đặt một chân vào, thoáng thấy bóng dáng xinh xắn màu hồng nhạt nằm dài trên bàn, hắn ta chợt cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
"Ta cho ngươi tiến vào chưa…" Lý Càn Cảnh thấp giọng nói: "Tiểu Dữu Tử đang ngủ!!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!