Chương 5: (Vô Đề)

Giữa giờ Dần ngày hôm sau.

Vào mùa nước đóng thành băng, canh giờ này trời vẫn còn rất tối, các nha hoàn bà tử lần đầu tiên dậy sớm trong mười mấy năm qua. Một nửa đi thắp đèn, lấy nước, chuẩn bị xe ngựa, nửa còn lại vây quanh giường của vị tiểu tổ tông trong viện của bọn họ, phải mất rất nhiều công sức mới kéo nàng dậy được. Sau khi rửa mặt ăn vận xong xuôi lại nhét nàng vào chiếc xe ngựa nhỏ làm bằng gỗ lim được hoàng cung ban thưởng.

Nhìn nàng lên xe, đám nha hoàn đồng loạt thở phào, nhất thời tiếng ngáp kéo dài hết đợt này đến đợt khác. Xa phu đang tựa vào đầu xe ngủ gật bị động tĩnh này đánh thức, cởi chiếc thảm đang quấn trên người xuống, giơ tay đánh ngựa, phóng nhanh về phía Đông Cung.

Đùa gì thế, đám bà tử đó đã đưa tiểu tổ tông lên xe rồi, vậy nếu đến muộn giờ học thì phần còn lại không phải là trách nhiệm của hắn ta sao?

Trên phố Chu Tước dân cư thưa thớt, chỉ có vài người bán hàng rong nhà ở xa mang đồ ra bày biện trên sạp. Nhóm quan lại đến cửa cung từ sớm nhìn thấy chiếc xe ngựa không tầm thường thì sôi nổi né tránh. Không đợi Phù Dữu kịp chợp tranh thủ chợp mắt thêm một lúc, các cung nữ của Đông Cung đã tiếp nhận và đưa nàng tới Sùng Văn Quán.

Nhìn các cung nữ tràn đầy năng lượng bên cạnh, đối lập hoàn toàn với các thị nữ trong sân của mình. Cuối cùng Phù Dữu cũng mang theo cơn buồn ngủ dày đặc nói ra câu đầu tiên trong ngày hôm nay: "Các ngươi… Không buồn ngủ à?"

"Tiểu nương tử nói đùa, điện hạ đã ngồi trong thư quán ôn bài rồi, nào có đạo lý bọn nô tỳ lại lười biếng."

"…"

Phù Dữu bị các nàng đưa đi trong mơ màng, không thể nói thêm lời nào nữa, cho đến khi ngẩng đầu nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc, nàng mới vô thức đưa tay lên dụi mắt muốn nhìn bọn họ rõ hơn, sau đó nàng đột nhiên lùi lại.

Suýt nữa quên mất, nàng đã trang điểm rồi.

Trời đất bao la gương mặt là lớn nhất, tuyệt đối không thể dụi thành mèo hoa.

"Muộn một phút." Giang Hoài Chi đã thay bộ trường bào màu vàng be hoạ tiết lá trúc với tay áo rộng, ngắm nghía cây thước nhỏ làm từ gỗ tử đàn trong tay: "Tốt hơn mong đợi."

"Chào Tiểu Dữu Tử." Vị Thái tử chăm chỉ dậy sớm ôn bài trong miệng các cung nữ uể oải mở miệng, ngay cả sách trên tay cũng cầm ngược: "Hiếm khi… Nhìn thấy muội… Vào canh giờ này."

"Ta cũng… Lần đầu gặp huynh." Hai mắt Phù Dữu mơ màng, giọng nói buồn ngủ trống rỗng: "Không phải nói đến chỗ huynh ăn trực đồ ăn sáng sao… Cơm đâu?"

"Cơm?… Ăn xong rồi."

"…?" Cả người nàng cứng đờ: "Vậy ta ăn gì?"

"Không có gì ăn cả." Giang Hoài Chi chậm rãi đứng dậy, đứng trước mặt nàng cao hơn nàng chừng một cái đầu: "Đến giờ học rồi, còn nghĩ tới chuyện ăn cơm."

"Ta đói…" Phù Dữu mềm mại mở miệng, cố gắng mở to hai mắt muốn nhìn rõ gương mặt đẹp như ngọc của người trước mắt, chỉ là cái đầu vốn đang cúi vừa mới ngẩng lên một chút, nàng đã nghiêng đầu khó hiểu: "Tiên sinh, ngài… Ngài đang cầm cái gì trên tay vậy?"

"Không nhận ra?"

Giang Hoài Chi nhướng mày cười như không cười.

"Là thứ tốt có thể giữ ấm tay vào mùa đông, Dữu Nhi vươn tay ra thử một lần là biết."

Phù Dữu còn chưa tỉnh ngủ nên cũng thật sự tin hắn, cứ thế ngây ngốc vươn đôi tay non nớt của mình ra ngoài. Nhưng dù sao Lý Càn Cảnh cũng được kéo dậy ăn hai miếng cơm sáng, ít nhiều vẫn hăng hái hơn chút, mắt thấy cây thước gỗ tử đàn kia sắp rơi xuống, y trực tiếp tung người nhảy vọt lên, vượt qua hai chiếc ghế, đỡ được chiếc thước kia một cách chính xác!

Không đau chút nào, chỉ giống như gãi ngứa thôi.

Không rảnh kêu ca chuyện này có công bằng hay không, Lý Càn Cảnh vội vàng vỗ ngực như muốn tranh công: "Ta…"

Ta lợi hại không, Tiểu Dữu Tử.

Vừa mới nói được một chữ, y lập tức cảm thấy móng vuốt của mình bị người dùng sức giữ chặt lại, sau đó cơn mưa thước gỗ rơi lộp bộp xuống lòng bàn tay y, đánh cho y phải tru lên như con chó nhỏ bị đám đông vùi dập. Mái ngói của Sùng Văn Quán cũng sắp bị tiếng gào thét của y làm rơi vài miếng.

Các cung nữ đi ngang qua thấy nhiều rồi nên chẳng hề kinh ngạc, tiếp tục bê đồ trên tay như không có chuyện gì xảy ra.

Tuy nhiên Phù Dữu đã bị tiếng gào thét thảm thiết này của Thái tử điện hạ làm cho tỉnh táo hoàn toàn.

Lúc này đôi mắt trong veo của nàng mở lớn, nhìn dáng vẻ cực kỳ buồn cười của Lý Càn Cảnh, nàng không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Vị Thái tử điện hạ ngày thường luôn nhiều lời trước mặt nàng, rất khiến người ta chán ghét cũng có lúc bị dạy dỗ thảm như vậy?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!