Chương 47: (Vô Đề)

Bên trong tân phòng, Phù Dữu khoác lên mình bộ giá y sắc xanh thêu họa tiết loan phụng kim văn, lặng lẽ ngồi trước đồng kính. Xung quanh nàng là bốn ma ma và tám nha hoàn, cẩn thận chỉnh lại kim quan Cửu Huy Tứ Phượng kết từ đan phụng, thanh phụng, uyên ương và hồng hạc.

Từ lúc nàng được cha mẹ tự tay tiễn lên kiệu hoa, nàng chưa nói một lời nào. Dù người bên cạnh khen tặng, vẽ mày tô mắt, dâng lời chúc mừng, nàng vẫn im lặng không đáp.

"Bên ngoài lễ quan đã cất tiếng triệu gọi."

Tiếng hỷ nhạc réo rắt như từng lớp sóng trào, vị ma ma lớn tuổi nhất nở nụ cười hiền hậu, nhẹ nhàng phủ lên đầu nàng một tấm khăn voan đỏ thoang thoảng hương ngọt.

"Thái tử phi điện hạ, xin đi theo lối này."

Trước mắt nàng chỉ là một màn đỏ thẫm mịt mù.

Nàng ngoan ngoãn đến lạ, để mặc người nắm lấy tay mình, từng bước một đi về phía đại điện.

Tin đại hôn được đẩy sớm, nàng chỉ vừa hay biết vào sáng nay. Khi còn chưa kịp tỉnh táo, trên mặt đã bị bôi phấn thoa son vội vã.

Từ lúc lên xe hoa đi một vòng quanh thành rồi về đến thiên điện chờ giờ lành, nàng chưa từng uống một ngụm nước, cũng chưa ăn một hạt cơm.

Nhưng nàng không cảm thấy đói.

Thứ duy nhất nàng cảm nhận được chỉ có tuyệt vọng bao trùm, mỗi một lời chúc phúc vang lên đều như lời ai oán đẩy nàng vào địa ngục, siết chặt đến mức nàng không biết phải làm sao để thoát ra.

Bởi vì... có lẽ nàng đã không đợi được người ấy nữa rồi.

Rõ ràng nàng đã gom hết dũng khí để dối gạt Thái tử một lần, lừa lấy tín vật rồi tận tay trao cho người kia, kiên trì đợi mấy ngày, kết quả cuối cùng nàng nhận được chỉ là một chiếc xe hoa đi ra từ Đông cung.

Nàng thất vọng.

Thất vọng với Giang Hoài Chi.

Bên tai nàng, tiếng chúc mừng càng lúc càng vang vọng. Trong một vùng tối đỏ rực, ánh mắt nàng mờ mịt mà bước đi. Màn khăn đỏ che phủ vẻ mặt thất thần của nàng, như thể cũng xóa sạch mọi giãy giụa, mọi cố gắng nàng đã bỏ ra.

Vậy thì gả cho Lý Càn Cảnh đi.

Nàng không còn lựa chọn nào khác.

Cha mẹ và hoàng quyền như hai ngọn núi lớn đè nặng trên đầu, nàng còn có thể chạy đi đâu?

Một giấc mộng đẹp đã mơ suốt một năm, không vững chắc thì thôi, vỡ nát thì cứ vỡ nát, nàng cũng không hối hận.

Không trách hắn.

Lý Càn Cảnh là quân vương, hắn làm sao mà đấu lại.

Vì sinh mệnh, vì quan chức, lùi bước vào thời khắc cuối cùng cũng là lẽ thường tình.

Nàng cố hết sức tìm một cái cớ để tha thứ cho người mình từng yêu, đến mức nước mắt nóng hổi chảy dài xuống ống tay áo loan phụng hòa minh cũng chẳng hay biết.

Ma ma bên cạnh tưởng nàng căng thẳng như bao tân nương khác, liền dịu giọng an ủi:

"Thái tử điện hạ và tiểu thư là thanh mai trúc mã, là duyên phận do trời định. Sính lễ và đại hôn này đều theo quy chế cao nhất, sau này nhất định phu thê hòa hợp, ân ái mỹ mãn."

Phù Dữu vẫn không đáp, chỉ lặng lẽ hít một hơi sâu, càng thêm đau lòng.

"Điện hạ đừng khóc, trang điểm tân nương rất khó, nếu khóc lem mất..."

Ma ma còn chưa nói hết, bỗng nhiên như bị ai bóp chặt cổ họng, câu chữ nghẹn lại không phát ra được nữa.

"... Chuyện gì vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!