Chương 46: (Vô Đề)

Trước cửa phủ Thừa tướng, không khí tràn ngập sự vui tươi tưng bừng. Lúc này trên bảng hiệu cao có treo thêm dải lụa đỏ thắm, từ hai góc mái lại buông xuống hai dải lụa mềm mại. Trẻ con ríu rít vây quanh cửa phủ, không ngừng đòi nha hoàn chia cho kẹo cưới.

Khi Giang Hoài Chi vất vả chen vào giữa đám đông, đế giày hắn đã phủ đầy những cánh hoa vương vãi dọc đường do đồng tử rải xuống. Không cần đoán cũng biết, kiệu hoa đón dâu hẳn đã khởi hành.

Sao lại gấp gáp đến thế?

Cũng khó trách Dữu Nhi đến giờ vẫn chưa báo tin!

Hắn nóng ruột đến mức hai bàn tay siết chặt lại, đưa mắt nhìn quanh, nhưng chẳng thấy một ai quen mặt. Những người có thể gọi tên đều đã theo kiệu hoa rời đi, để lại chỉ toàn nha hoàn, ma ma cấp bậc thấp.

"Đại nhân đang tìm tỷ tỷ sao?"

Một giọng nói non nớt bất chợt vang lên từ phía sau. Hắn lập tức quay đầu lại, chỉ thoáng liếc qua lập tức nhận ra người đứng dưới gốc cây treo đầy tua rua vàng óng kia là một nhánh bên của Phù gia mà hắn đã gặp ở hội hương hôm nọ.

"Ta đây."

Hắn gấp gáp đáp lại, không buồn khách sáo.

"Dữu Nhi đi hướng nào rồi?"

"Tỷ tỷ đã xuất giá, đại nhân sao còn mãi vương vấn không quên?"

Phù Kiều khẽ nhếch môi, trong ánh mắt ẩn vài phần không cam lòng, nhưng vẫn cố kìm nén trước vị công tử trước mặt.

"Một bên là Thái tử điện hạ, một bên là Thái phó đại nhân, tỷ tỷ của ta quả thực có bản lĩnh ghê gớm."

"Ta tới hỏi đường, không phải để nghe ngươi châm chọc Dữu Nhi."

Giang Hoài Chi nghe vậy, ánh mắt lập tức lạnh xuống.

"Ngươi không muốn nói, ta cũng không rảnh phí thời gian với ngươi."

Phù Kiều bị ánh mắt băng lạnh kia làm cho sợ hãi, bất giác lùi lại nửa bước, không còn dám mỉa mai như trước.

"Kiều… Kiều Nhi nào dám!"

Nàng ta cắn môi, hậm hực hất cằm về phía xa.

"Kiệu hoa đi hướng kia."

"Cảm ơn."

Hắn suýt thì mất đi lý trí, nhưng lúc này mới để ý, cánh hoa vương trên đường quả thực hướng về phía Tây.

Hẳn là kiệu hoa sẽ đi vòng quanh kinh thành một lượt, rồi mới tiến vào Đông Cung.

Vậy thì hắn vẫn còn kịp.

Hắn chạy mà chẳng kịp để ý đến xung quanh, khiến dân chúng trên phố ngoảnh đầu nhìn theo. Bao ánh mắt đổ dồn lên người hắn, nóng rát như thiêu như đốt, nhưng trong tâm trí hắn chỉ có kiệu hoa kia, chỉ là…

Hắn quên mất.

Dưới chân, đã không còn cánh hoa nào nữa.

Một hơi chạy thẳng tới Tây Giao, Giang Hoài Chi kiệt sức tựa vào một tảng đá lớn, hơi thở dồn dập đến mức suýt lả đi.

Những ngày gần đây bận rộn lo liệu hôn sự, hắn cũng hiểu ít nhiều về nghi thức cưới gả của hoàng tộc và đại thế gia, lộ trình rước dâu tuyệt đối không thể sai được.

Trừ phi…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!