Chương 45: (Vô Đề)

Giang Hoài Chi cầm chặt miếng ngọc bội trong tay, đi lại trong cung không khác gì nước chảy mây trôi, thông suốt không một chút trở ngại.

Đêm đó, tiểu cô nương đã chặn đường hắn trên đường về phủ, đích thân đưa cho hắn tín vật của Thái tử. Lúc ấy, hắn không khỏi kinh ngạc.

Hắn không rõ nàng lấy được thứ này bằng cách nào, mà nàng cũng không nói một lời. Chỉ đưa đồ xong là xoay người chạy mất, đến cả cơ hội mời nàng vào phủ dùng một chén trà hắn cũng không có.

Mà sau đó, suốt hai, ba ngày liền, hắn không hề thấy bóng dáng nàng đâu.

Hắn lấy làm lạ, nhưng lại bị đủ loại chuyện cuốn lấy. Hoàng thượng vẫn mê man không tỉnh, mãi đến hôm nay mới khôi phục thanh minh. Hắn không kịp nghĩ ngợi gì khác, vội vã chạy đến tẩm cung của bậc đế vương.

Giờ này là lúc thượng triều, Giang Thừa Chương đang ở điện nghị chính giám sát triều vụ, ngoài cửa chỉ có tai mắt của hắn, lão thái giám Dư công công đang đứng canh.

"Đại nhân sao lại đến đây?"

Dư công công trông thấy hắn, vội vàng hành lễ.

"Sao đại nhân vào được đến đây?"

"Chuyện dài dòng lắm."

Hắn không có sức giải thích tường tận, chỉ bâng quơ bốn chữ cho qua.

"Bệ hạ đã tỉnh chưa?"

"Đã tỉnh, hôm nay cuối cùng cũng tỉnh lại rồi."

Dư công công mặt mày hớn hở.

"Sáng nay Bệ hạ ăn nhiều hơn mọi ngày, nô tài thấy vậy mà trong lòng vui mừng lắm."

"Nhờ ngài canh giúp ta một lát."

Giang Hoài Chi khẽ gật đầu, dặn dò xong thì nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.

Tấm lưng trên long sàng kia già nua yếu ớt, dường như ngay cả sức ngoảnh đầu nhìn hắn cũng chẳng có. Chỉ khi nghe thấy chút động tĩnh, người mới hơi cử động, làm tấm chăn dày rơi xuống đất.

Hắn tiến lên nhặt lên, cẩn thận đắp lại, rồi mới lui về sau một bước, quỳ xuống.

"Thần Giang Hoài Chi, bái kiến Bệ hạ."

Hoàng đế khó nhọc nghiêng đầu, trông thấy gương mặt tuấn tú nho nhã kia, không khỏi ho lên mấy tiếng.

"Ngươi tới rồi."

"Vâng."

Hắn kính cẩn đáp.

"Thần đã nghe Dư công công truyền tin từ sớm, vậy mà hôm nay thần mới được diện thánh, tội thần đáng chết."

"Không trách ngươi."

Giọng nói yếu ớt, tựa như chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua cũng có thể cuốn đi mất.

"Phụ thân ngươi… không cho trẫm gặp ngươi."

"Thần hành sự hoang đường, không được phụ thân yêu thích, có lẽ cũng là điều tất yếu."

"Hoang đường thật."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!