Những tiếng r*n r* đau đớn ngoài phố bị cánh cổng dày nặng của phủ đệ ngăn cách. Phù Dữu cúi thấp đầu, lắng nghe tiếng ve ngân vang trong đêm xuân tĩnh lặng, hồi lâu mới cất giọng khe khẽ:
"Có phải ta đã... nói sai điều gì không?"
Giọng nàng nhỏ đến mức không lắng nghe kỹ cũng khó mà nghe rõ.
"Nàng luôn thích nghĩ ngợi nhiều."
Giang Hoài Chi chưa từng buông tay nàng, chỉ lặng lẽ dắt nàng băng qua rừng tùng reo rì rào, men theo khóm trúc đẫm sương, vòng qua dòng suối nhỏ uốn lượn trên phiến đá trắng, cuối cùng bước vào phòng chính của chủ viện.
"Ta chưa từng trách nàng dù chỉ một chút."
Tấm thảm lông mềm mịn trải khắp nền, mỗi bước chân giẫm lên đều êm ái.
Tiểu cô nương được đặt xuống trường kỷ, đôi mắt tròn xoe khẽ chớp, dõi theo bóng dáng hắn bận rộn qua lại.
"Tiên sinh còn đau không?"
"Không đau."
Hắn thuần thục pha trà, giọng nói ôn hòa an ủi:
"Ta chen ngang vào cuộc sống mà Phù Thừa tướng đã sắp xếp đâu vào đó cho nàng, vốn dĩ không nên mong nhận được chút yêu thích hay tôn trọng nào từ ông ấy. Nàng có nói gì hay không nói gì, cũng không thể thay đổi được điều đó."
"Ưm..."
Gò má nàng không biết vì sao hơi đỏ lên.
"Tiên sinh thật biết dỗ dành."
"Chỉ vậy mà đã tính là dỗ dành sao?"
Giang Hoài Chi bật cười.
"Tiêu chuẩn chọn phu quân tương lai của nàng, thực sự thấp đến vậy sao?"
"Nếu lấy tiên sinh làm tiêu chuẩn, vậy thì không hề thấp chút nào."
Tiểu nương tử lẩm bẩm, lén lút liếc hắn mấy lần.
"Ta sợ là, không phải "tình nhân trong mắt hóa Tây Thi" rồi chứ."
Đây có lẽ là câu nói trắng trợn nhất của hắn suốt những ngày qua. Khiến gương mặt như ngọc cũng vương ba phần đỏ ửng. Cuối cùng, hắn vẫn không quên bổ sung một câu:
"Ly trà này, nóng quá."
"Đương nhiên rồi!"
Nàng ngọt ngào đáp lại, vừa lúc thấy hắn bưng trà tới, khóe môi cũng bất giác nở nụ cười.
"Hôm nay Oanh Nguyệt cũng đến phủ dùng trà, hình như là cùng một loại với trà trong tay chàng lúc nãy."
"Là Trúc Diệp Thanh vừa gửi đến từ Giang Nam."
Giang Hoài Chi đưa cho nàng một chén trà, giọng điệu ôn hòa:
"Đêm nay vẫn còn hơi lạnh, vừa rồi đứng ngoài phố lâu như vậy, uống chút trà nóng cho ấm người đi."
Nước trà ấm áp chảy xuống bụng, nàng còn chưa kịp tìm từ ngữ hay ho để khen ngợi chén trà thơm ngon, thì đột nhiên… Bụng kêu lên một tiếng rõ ràng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!