Chương 39: (Vô Đề)

Hôm sau, trời quang đãng.

Từ sau khi trục xuất người kia ra khỏi Đông Cung, Lý Càn Cảnh không còn dậy sớm vào giờ Mão để đi học nữa. Bây giờ mỗi ngày sau buổi triều lúc sáng sớm kết thúc, y trốn vào trong thư phòng, nhìn đống tấu chương chất cao mà nhức cả đầu.

Tấu chương phụ hoàng có thể xử lý ngày càng ít đi, nay người chỉ có thể nằm trên long sàng, nghe Dư công công chọn ra những quyển sổ con quan trọng nhất để thuật lại, phần còn lại đều được đưa đến chỗ y.

Mẫu hậu từng nói, vốn dĩ hai năm nữa khi y tròn mười tám, phụ hoàng sẽ để y chu du khắp Đại Tĩnh, mở mang kiến thức. Rồi khi y trở về, phụ hoàng sẽ chính thức dạy y trị quốc, giám quốc.

Đáng tiếc, trong tình thế trước mắt, y bị ép buộc phải ngồi vào vị trí này, dù không giỏi cũng phải cắn răng xử lý. Ngày ngày nghe các triều thần cùng quan lại ríu rít không ngớt, hết chê trách chỗ này lại phê bình chỗ khác.

Đôi khi, y cũng sẽ nhớ đến Giang Hoài Chi.

Nhưng phần nhiều, y mong người kia chết ở một nơi thật xa, vĩnh viễn không bao giờ trở về nữa.

Thiếu niên vừa hạ triều, cả người khoác long bào đen thêu hoa văn mãng xà, cũng chẳng buồn thay xiêm y, phiền muộn đẩy cửa thư phòng.

Hôm nay, phụ hoàng thậm chí không thể thượng triều, lần đầu tiên y ngồi lên vị trí cao cao ấy mà cúi xuống nhìn quần thần. Nhưng dù sao tuổi còn nhỏ, chưa có kinh nghiệm, đám lão thần trong triều ai cũng có thể kiếm cớ bắt bẻ đôi câu, ngay cả hai vị hoàng huynh có thực chức dưới kia cũng dám công khai đối chọi y.

Là Thái tử, nhưng y cảm thấy quá mức ngột ngạt, bứt rứt.

Thế nên lúc đẩy cửa, động tác của hắn có phần mạnh hơn, suýt nữa va phải người đứng phía sau.

Lý Càn Cảnh giật mình.

"Ai đó?"

Người nọ vận trường bào tay rộng màu bạc xám, trên vạt áo thêu hình cá chép vượt long môn, cung kính hành lễ với hắn.

"Thần Giang Vọng Chi, tham kiến Thái tử điện hạ."

Thiếu niên chẳng có sắc mặt tốt lành gì với hắn, đi thẳng đến ngồi xuống vị trí của mình.

"Ngươi đến làm gì?"

"Thần được Giang gia phái đến phò tá điện hạ, cũng là tân Thái phó của điện hạ."

"Có thánh chỉ không?"

"... Bệ hạ chưa hạ chỉ, trước mắt đây là ý của gia phụ."

"Vậy ngươi tránh đường đi."

Lý Càn Cảnh khó chịu nói, tiện tay rút một quyển tấu chương từ trong đống hồ sơ.

"Cô rất bận."

"Thần nhất định sẽ giúp điện hạ phân ưu."

Giang Vọng Chi ngoan cố tiếp tục nói, vẫn giữ nguyên tư thế khom người.

"Điện hạ lúc này cần một Thái phó, tương lai cần một Đế sư. Vị trí này, không nên để kẻ đức hạnh không xứng chiếm cứ."

Dường như bị lay động, hoặc cũng có thể là vì bốn chữ "đức không xứng vị" kia khơi dậy tia oán hận sâu thẳm trong lòng, Lý Càn Cảnh nhíu mày, hồi lâu chẳng nói lời nào.

"Ừm."

Một lúc lâu sau, hắn đột nhiên mở miệng.

"Vậy ngươi ngồi đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!