Chương 38: (Vô Đề)

Hai tai Giang Hoài Chi đỏ bừng, có chút luống cuống đứng nguyên tại chỗ.

"Xin lỗi Dữu Nhi..."

Hắn đón lấy ánh mắt dò xét của mọi người trong viện, không dám bước lên nửa bước.

"Ta muốn gặp nàng, nhưng không thể chính thức dâng thiếp bái phỏng, chỉ đành bất đắc dĩ dùng hạ sách này."

"Ngài tìm ta làm gì?"

Tiểu cô nương chu môi, đôi má phồng lên hờn dỗi.

"Ta đã hồi phủ từ sáng, vậy mà đến khi trời tối mịt ngài mới chịu tới, vậy thì không cần tới nữa!"

"Là ta sai rồi."

Giọng hắn trầm thấp, mang theo áy náy.

"Lúc đó gặp chút việc gấp nên bị trì hoãn, mãi đến giờ mới có thể thoát thân đến tìm nàng, để Dữu Nhi phải chịu ấm ức rồi."

"Hừ."

Nàng vẫn không chịu thuận theo, cố tình làm khó dễ.

"Vậy tức là... những chuyện khác quan trọng hơn ta?"

"Tất nhiên không phải!"

Lời này vừa lọt vào tai hắn lập tức sốt ruột, lời nói thốt ra không kịp suy nghĩ.

"Dữu Nhi là người quan trọng nhất."

Lời vừa dứt, cả viện tức thì xôn xao.

Phù Dữu nghe mà mặt đỏ bừng, có chút không chịu nổi, vội xua tay ra hiệu cho hạ nhân lui xuống hết.

"Tiên sinh ngồi đi."

Nàng có phần ngượng ngùng, lại cố tỏ vẻ bình thản.

"Đối diện ta còn trống một chỗ đấy."

Giang Hoài Chi chậm rãi bước tới, đặt hộp điểm tâm trong tay xuống trước mặt nàng.

"Dữu Nhi đừng giận ta nữa, được không?"

Hắn dịu dàng lên tiếng, cẩn thận dỗ dành.

"Ở trong lòng ta, nàng quan trọng nhất. Chỉ là thực sự gặp một chút chuyện níu chân, chứ không phải không quan tâm đến nàng. Ta cũng sợ cách một đêm, sáng mai mới tới tìm, nàng sẽ ăn không ngon, ngủ không yên. Vì thế mới vội vã đến quấy rầy nàng trong đêm."

Hắn không quan tâm nàng có chịu đáp lời hay không, chỉ chuyên tâm dỗ dành.

"Để nàng phải khó chịu, đều là lỗi của ta. Sau này nếu còn có việc bận, ta nhất định sẽ truyền tin trước, không để nàng phải suy nghĩ lung tung, được không?"

"Đây là lần đầu tiên ta chọc một cô nương tức giận, cũng không biết mang theo những thứ này đã đủ chưa. Nếu nàng còn thứ gì, cứ nói với ta, hoặc nàng có thể làm tiên sinh của ta, dạy ta cách dỗ dành nàng, ta sẽ chăm chỉ học hết."

Giọng hắn thành thục nhưng lại mang theo chút ngượng ngập, khiến tiểu cô nương nghe xong thì chỉ biết bĩu môi, cơn giận cũng theo đó tiêu tán phần nào.

"Không có, ta chẳng thiếu thứ gì cả."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!