Chương 37: (Vô Đề)

Hậu viện.

Giang Hoài Chi quay về phòng thay một bộ trường bào cổ tay bó hẹp sắc xanh thẫm, dệt hoa văn ngân ngư, rồi ngồi xuống chiếc ghế đá trong tiểu viện của muội muội, rót một chén trà nóng để làm dịu cổ họng hơi khô.

Thấy huynh trưởng đến, Giang Oanh Nguyệt cúi đầu, rụt rè bước từng bước nhỏ lại gần, nhưng đến trước mặt rồi lại không dám ngồi, chỉ khe khẽ cất giọng gọi:

"Nhị ca."

"Còn dám gọi bừa."

Thanh âm y trầm thấp, chẳng thấy đâu vẻ ôn hòa thường ngày.

"Muội biết sai rồi."

Nàng lén nhìn sắc mặt huynh trưởng.

"Nhưng ở đây không có ai…"

Giang Hoài Chi thở dài.

"Ngồi đi."

Được ca ca cho phép, nàng khẽ nhích đến đối diện hắn, nhưng chỉ ngồi mép ghế.

"Thật lòng xin lỗi, Nguyệt Nhi không hiểu chuyện, khiến ca ca gặp rắc rối."

Hắn không trực tiếp đáp lời nàng.

"Chuyện giữa muội và Giang Hoán, là thật sao?"

Giang Oanh Nguyệt cắn chặt môi, hồi lâu mới như hạ quyết tâm, mạnh dạn gật đầu.

"… Hoang đường."

Hắn đưa tay day trán, như thể có chút đau đầu.

"Chuyện này xảy ra từ bao giờ? Sau khi hắn cứu muội khỏi hồ nước đó à?"

"Không phải."

Giọng nàng nhỏ như muỗi kêu.

"Ca ca, huynh cũng sẽ đánh muội, sẽ đuổi muội đi sao?"

"Sẽ không."

Giang Hoài Chi lặng lẽ nhìn lá trà xoay vòng trong chén, nhàn nhạt đáp.

"Thái độ vừa rồi của ta khi ở chính đường, là câu trả lời."

"Ca ca thật tốt."

Nàng thở phào nhẹ nhõm.

"Bảo sao Tiểu Dữu Tử thích huynh."

"…"

Hắn im lặng giây lát.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!