Chương 35: (Vô Đề)

Sáng hôm sau, Phù Dữu đón lấy ánh sáng chói lóa ngoài cửa sổ, vươn vai một cách thoải mái.

Một đêm không nằm mơ, nàng ngủ rất ngon, cơ thể nhẹ nhàng cử động nhưng chẳng còn chút cảm giác đau đầu như muốn nứt ra của hôm qua nữa. Ngược lại, tinh thần của nàng sảng khoái, lại tràn đầy sức sống như thường ngày.

Những ngón tay trắng nõn như gốc hành nhẹ nhàng vén tấm rèm lụa màu vàng nhạt. Nàng nhảy xuống giường, tò mò ngắm nghía căn phòng.

Phòng này rất nhỏ, chỉ có một chiếc giường nàng vừa nằm, hai kệ gỗ sơn đỏ chất đầy đủ các loại thảo dược, một bộ bàn ghế nhỏ, ba cây đèn cầy và một bếp lò nhỏ dùng để đốt than.

Nhìn kỹ thì thấy đèn cầy đã cháy hết, tro trong lò cũng đầy ắp như sắp tràn ra ngoài. Nàng nhận ra loại than này, đây không phải loại tốt nhưng cũng chẳng đến nỗi cháy tạo ra nhiều tro như vậy.

Tối qua, nàng mơ màng mê man nên chẳng kịp để ý điều gì, chỉ cảm thấy mùi thuốc thoang thoảng rất dễ chịu. Giờ đây, khi đi chân trần vòng quanh một lượt thì nàng mới nhận ra đây là một phòng thuốc.

Nhưng… tiên sinh đâu rồi? Nàng nhớ rõ hắn cũng đã ở đây mà.

"Tiên sinh?"

Nàng thử gọi một tiếng, giọng nói vẫn còn hơi khàn.

"Ta đây."

Giang Hoài Chi mang theo một phần bánh sữa và một bát thuốc, từ tốn bước vào.

"Dữu nhi tỉnh rồi sao?"

"Tỉnh rồi ạ!"

Vừa mới thức dậy đã được nhìn thấy hắn khiến tâm trạng của nàng lập tức trở nên vui vẻ.

"Tiên sinh ơi, ngài "trộm" được bộ y phục này từ đâu vậy? Trông nhỏ xíu xiu luôn đó!"

"Là dược đồng hôm qua cho ta mượn. Nó thấp hơn ta một chút."

Nhìn dáng vẻ hoạt bát đáng yêu của nàng, trong mắt hắn cũng thấp thoáng nụ cười dịu dàng.

"Thấy khá hơn chưa? Lại không chịu mang giày nữa."

Tiểu cô nương trong bộ váy dài màu hồng phấn thêu hoa duyên dáng cười ngây ngô rồi ngoan ngoãn ngồi xuống chiếc ghế gỗ nhi để hắn dùng tay thử nhiệt độ trên trán: "Đắc tội với Dữu nhi rồi."

Giang Hoài Chi thả lỏng lòng mình, nhẹ nhàng nói: "Cuối cùng cũng hạ sốt rồi."

"Không đắc tội đâu."

Giọng nàng ngọt lịm như thấm vào tận đáy lòng người nghe: "Đều nhờ tiên sinh chăm sóc chu đáo cả!"

"Lại nói năng bừa bãi rồi."

Hắn bật cười, mắng yêu.

"Qua đây uống thuốc đi. Lúc nãy khi ta ra ngoài còn mua bánh ngọt của tiệm Tô gia cho nàng. Không được nghịch nữa."

Phù Dữu thoáng ngượng ngùng.

"Chuyện đó… tối qua… ta nghịch lắm à?"

Nàng mơ hồ nhớ lại một chút, hình như cuối cùng nàng bị hắn đè trên giường ép uống thuốc, đắng đến mức nàng vừa k** r*n vừa chống cự.

"Không đâu."

Hắn khẽ nhướng mày.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!