Lúc hắn đưa nàng ra khỏi Đông Cung thì sắc trời đã là một màu đen kịt.
Giang Hoài Chi tự nhận cả đời mình đoan chính, trầm ổn, bước đi trong thiên hạ như tùng như trúc, chưa từng nghĩ có một ngày, lại xuất hiện trước bao ánh mắt dòm ngó với bộ áo dài nhăn nhúm, tóc tai rối bời, kéo lê thân hình yếu ớt của mình để dẫn theo một cô nương đang sốt cao đi trên phố.
Nếu là trước đây, hắn – người luôn được ca tụng là Tam Lang của nhà họ Giang, một vị quân tử phong nhã và kiêu hãnh nhất đế kinh, xuất hiện trước người đời trong hình dáng này, e rằng hắn đã sớm tự sát để tạ lỗi rồi.
Hắn vốn có thể tiếp tục làm vị công tử được cả kinh thành kính trọng, tiếp tục bước đi đơn độc trên bệ thờ mà người đời dựng lên cho hắn, một đời quan lộ bằng phẳng, chính trực quang minh, để lại nét bút thanh cao nhất trên sử sách.
Chỉ cần hắn từ chối nàng.
Chỉ cần hắn từ đây vạch rõ ranh giới với nàng.
Nhưng hắn không làm.
Dù cho hắn từ trên thần đàn cao cao ấy ngã xuống tan xương nát thịt, bị người đời giẫm đạp trong bùn lầy, bị nhấn chìm trong những lời phỉ nhổ chửi rủa, nhưng vẫn kiên định chọn đối đầu với học trò mà hắn đã dốc hết tâm huyết bồi dưỡng, chỉ để dẫn nàng cùng rời khỏi Đông Cung đầy nghiêm cẩn này.
Nỗi đau từ vết thương cùng những tiếng chế giễu đầy cay nghiệt của đám cung nhân hòa lẫn vào nhau, nhưng hắn không còn tâm trí để bận tâm, chỉ vội vã tìm một chiếc ghế dài dưới tán hoa đào, cẩn thận đặt nàng ngồi xuống.
Hắn quỳ xuống trước mặt nàng, nhìn tiểu cô nương đang sốt đến mơ màng, trong lòng đau như dao cắt.
Phải làm sao đây?
Hướng tốt nhất là đưa nàng về phủ Thừa tướng.
Nhưng người trong phủ Thừa tướng tuyệt đối sẽ không cho phép hắn đến gần nơi đó, chưa kể đến chuyện hắn còn tự tay ôm tiểu nương tử của bọn họ trở về, nếu đặt một mình nàng ở trước cửa ra vào rồi truyền tin cho người của phủ Thừa tướng tới đón thì hắn lại sợ bóng đêm lạnh lẽo, thế thì càng không ổn.
Trong lúc hắn đang do dự thì Phù Dữu tỉnh lại giữa cơn mơ màng.
"Tiên sinh…"
Cảnh tượng trước mắt nàng có chút không rõ ràng, nàng chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ra hình dạng của hắn.
"Mát quá, đây là đâu vậy?"
"Ở trên Chu Tước Nhai."
Giang Hoài Chi hạ giọng đáp lại.
"Dữu nhi hãy kiên trì một chút, ta sẽ tìm xe ngựa đưa nàng về nhà."
"Không cần về nhà."
Nàng mở miệng nói chuyện có chút khàn khàn nhưng vẫn mềm mại, đưa tay kéo ống tay áo không còn thừa bao nhiêu của hắn.
"Về nhà thì không thể nhìn thấy ngài được nữa."
"Dữu nhi sốt rồi."
Dường như hắn đã hoàn toàn quên đi thương tích của mình mà kiên nhẫn dỗ dành nàng.
"Không thể nằm ở bên ngoài nữa."
"Sốt rồi sao… Ta không tin."
Nàng hơi mê man nhưng vẫn cố mở mắt cãi lại hắn.
"Lúc trước mẫu thân ta đều phải lấy tay thử rồi mới bảo là ta sốt rồi, sao ngài có thể nói lung tung thế."
"Sao có thể nói lung tung lừa nàng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!