Lý Càn Cảnh hoàn toàn không biết mình đã bước ra khỏi căn phòng ấy như thế nào.
Y lật đổ hết thảy các giá đỡ đèn nến và chén bát, để lại cảnh tượng hỗn loạn khắp nơi rồi mạnh tay đóng sầm cửa lại.
Cho dù Phù Dữu nhào tới trước ra sức đấm vào người y, Lý Càn Cảnh vẫn chẳng thèm để tâm mà chỉ cố chấp hất tay nàng ra và cài chặt cửa.
"Lý Càn Cảnh, tiên sinh vẫn còn ở trong đó!"
Tiểu cô nương kéo lấy cánh tay y, vừa khóc vừa la hét, cầu xin y mở cửa, nhưng đây là lần đầu tiên y không nghe theo ý nàng. Đôi mắt trong trẻo dần bị sự ấm ức xâm chiếm.
"Tiểu Dữu Tử."
Thiếu niên cúi đầu, mặc nàng đẩy qua đẩy lại.
"Muội thật sự rất quan tâm đến hắn, đúng không?"
"Huynh không thể nhốt tiên sinh một mình trong phòng!"
Giọng nói ngọt ngào vốn có của Phù Dữu giờ đã khàn đặc vì khóc.
"Mở cửa đi, làm ơn mở cửa ra!"
Suốt một hồi lâu, nàng hét lớn với các cung nhân đang canh giữ ngoài cửa nhưng không một ai động đậy.
Tất cả đều đứng yên tại chỗ, nhìn nàng chẳng khác gì nhìn không khí.
Phù Dữu lùi lại hai bước ngước nhìn thiếu niên trước mặt. Đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy y thật xa lạ.
Nàng đột nhiên nghĩ rằng quyền lực trong tay y giống như một ngọn núi lớn, không thể trèo qua cũng không thể vượt qua, cả đời này sẽ đè nặng lên người nàng.
Dẫu nàng có cảm thấy không thở nổi thì vẫn phải cố nuốt máu vào bụng mà sống.
"Thái tử điện hạ."
Nàng khẽ cất lời, giọng nói đứt quãng như đang cầu xin một người xa lạ.
"Vừa rồi bên trong rất ồn ào, huynh đã làm gì tiên sinh? Huynh có thể thả ngài ấy ra được không?"
Bốn chữ cuối cùng thật sự quá mức tổn thương.
Lý Càn Cảnh ngẩng lên, không thể tin nổi nhìn nàng một cái, rồi gục xuống đất, đau đớn bấu lấy cổ áo mình.
"Tại sao…"
Thế giới của thiếu niên như đang sụp đổ.
"Tại sao mười mấy năm qua mọi thứ đều rất tốt, ngày nào ta cũng vui vẻ như thế, nhưng chỉ trong chớp mắt phụ hoàng không cần ta nữa, tiên sinh không cần ta nữa, ngay cả Tiểu Dữu cũng không cần ta nữa…"
Những tiếng khóc thầm kéo dài khiến cái đầu vốn đang sốt của nàng ngày càng nhức nhối.
Phù Dữu dựa vào tường, cố gắng thở từng hơi nhỏ.
Nàng không nhìn y cũng không bước qua dỗ dành y, dường như chẳng biết phải đối diện với vị thanh mai trúc mã này thế nào.
Trái tim nàng vốn không phải sắt đá. Suy cho cùng, hai người đã lớn lên bên nhau.
Dù không thích, thậm chí đôi khi cảm thấy khó chịu nhưng cũng không đến mức thấy y khóc thảm như vậy mà chẳng động lòng chút nào.
Thế nhưng đối với y, nàng chỉ còn lại chút áy náy, ngoài ra không còn gì khác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!