Chương 32: (Vô Đề)

Trong cung

Phù Dữu im lặng dựa vào tường, nàng nhìn giọt nước mưa nhỏ rơi xuống từ trên mái ngói lưu ly mà sững sờ.

Nàng đã đợi rất lâu nhưng vẫn chưa lấy được tin tức phụ thân nàng đã đi ra sau khi diện thánh hay chưa. Nàng cũng đã hứa với công công là không thể đi loạn rồi nên đành phải trơ mắt nhìn các cung nữ bưng dĩa bánh ngọt, trái cây đi tới đi lui, nhìn một hồi khiến bụng nàng không nhịn được réo lên.

Thật ra làm gì có chuyện nàng ngoan đến như vậy, hứa không đi là không đi, nàng chỉ không muốn gây thêm phiền phức cho phụ thân trong những lúc như này mà thôi.

Nhưng nàng vẫn không đợi được phụ thân.

Dù nàng nhắm mắt không nhìn cái bóng dáng thẳng tắp đang đi tới từ xa kia nhưng chỉ cần ngửi thấy mùi tùng tuyết trong không khí thì nàng cũng có thể đoán được người đó là hắn ngay lập tức.

Hắn quá đẹp và xuất chúng.

Nàng không có cách nào để khống chế mình không nhìn hắn, mắt thấy hắn đang đi đến càng ngày càng gần, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nàng lại có vệt đỏ của sự ngại ngùng xuất hiện.

"Dữu Nhi."

Họ cách nhau ba khối gạch đá màu xanh, Giang Hoài Chi chắp tay đứng y nguyên ở chỗ đó mở miệng dù có chút không được tự nhiên.

"Tại sao nàng lại ở chỗ này."

"Ta… Ta tìm cha ta."

Tiểu nương tử vô thức cúi đầu.

"Cha ta ông ấy không bị sao chứ?"

"Bệ hạ đang nói chuyện với Thừa tướng đại nhân, có lẽ sẽ mất một khoảng thời gian."

Hắn vẫn ấm áp như cũ chỉ là hắn cũng không dám nhìn nàng.

"Vậy là tốt rồi."

Nàng thở phào một cái.

"Tiên sinh… Cũng tiến cung diện thánh sao?"

"… Phụ thân tìm ta."

Một trận mắng chửi như mưa giông gió bão mà hắn lại nói nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy.

"Chỉ là răn dạy vài câu mà thôi."

"… Vậy à."

Nàng nhỏ giọng đáp lại nhưng vẫn cúi thấp đầu đếm những con kiến đang bận rộn sau cơn mưa ở góc tường, một lúc sau mới thấp thỏm nói.

"Có phải việc ta thích ngài đã tạo thành việc phiền phức rất lớn cho ngài không?"

"Không đâu."

Nhưng ngoài ý muốn là Giang Hoài Chi lại trả lời rất nhanh.

"Nàng không sai nên cũng đừng tự trách mình."

"Nhưng mà… Nhưng sau khi ta nói thích ngài lại không có ai vui mừng cả."

Hơi nước dần tràn lên khoé mắt theo tiếng nức nở của nàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!