Sau khi xả hết cơn tức, Lý Càn Cảnh ngã khụy xuống đất, đau khổ ôm đầu vò lấy tóc mình.
Y biết Tiểu Dữu Tử không thích mình, y cũng là kẻ ngang ngược, từ nhỏ đến lớn đều thích trêu chọc nàng, chọc cho nàng tức giận, nhưng y chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày Tiểu Dữu Tử sẽ là của người khác.
Nếu như y sớm bỏ cái tính tình mà nàng không thích đi thì liệu có phải mọi chuyện đã khác rồi không? Có phải sẽ tốt hơn không?
Có phải y đã sớm đón nàng trong áo phượng khăn quàng, mỗi sáng mở mắt ra là có thể thấy nàng rồi không?
Y gầm nhẹ một tiếng co người lại trên đất, trông chẳng khác nào một con chó hoang bị bỏ rơi.
Giang Hoài Chi vẫn cúi đầu lật từng trang sách, hắn im lặng không nói gì đồng thời cũng không có ý định đỡ y dậy.
Không phải vì hắn cố ý đối nghịch với y mà thực sự là hắn không biết phải mở lời ra sao.
Từ góc độ đạo đức mà nói thì hẳn là hắn nên xin lỗi. Dù sao hai người họ cũng đã có hôn ước mà hắn lại là thầy của y. Nếu chuyện này truyền ra ngoài thì không biết người đời sẽ mắng chửi thậm tệ đến mức nào, danh tiếng của hắn chắc chắn sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.
Nhưng lạ thay, trong lòng hắn lại cảm thấy chuyện tình cảm vốn dĩ nên là tự nguyện, làm gì có chuyện đến trước hay sau. Huống hồ, nàng chưa từng động lòng với Lý Càn Cảnh.
Chính lúc này hắn mới nhìn thấu rõ con người của mình.
Thì ra, bản thân hắn còn vô đạo đức hơn vài phần so với dáng vẻ hắn thể hiện thường ngày.
Trong sự im lặng kỳ lạ kéo dài, cuối cùng Lý Càn Cảnh ngẩng đầu lên từ trong đống hỗn độn, sắc mặt của y tiều tụy không nỡ nhìn.
"Tại sao ngài không nói gì?"
"Không có gì để nói."
Giang Hoài Chi đáp lại rất nhanh.
"Ngài thật sự nghĩ là bản thân giỏi lắm sao?!"
Chỉ vài chữ ngắn ngủi suýt chút nữa đã châm ngòi cho cơn giận của thiếu niên lần nữa.
"Cô cảnh cáo ngài, không đời nào Cô giải trừ hôn ước này, ngài hãy thu cái tâm tư xấu xa của mình lại đi!"
Y lạnh lùng nhìn chằm chằm Giang Hoài Chi như thể đang nhìn một kẻ xa lạ.
"Loại người như ngài cũng xứng làm Thái phó sao?"
"Điện hạ muốn bãi chức của ta sao?"
Ánh nắng sau cơn mưa khắc họa tỉ mỉ rõ nét khuôn mặt góc cạnh của Giang Hoài Chi. Qua tia sáng chói mắt đó, dường như y thấy được hắn hơi nhướng mày.
"Không thể bãi chức của ngài được sao?"
Lý Càn Cảnh như một con thú bị nhốt đang phát điên.
"Cô chỉ là Thái tử, không động đến vị trí đế sư của Giang gia các ngươi được nhưng chọn một người khác từ Giang gia ra thì quá dễ dàng!"
"Ừ."
Giang Hoài Chi vẫn thản nhiên khiến người ta không thể đoán được hắn đang nghĩ gì.
"Điện hạ cũng nhận được tin Giang Vọng Chi sắp trở về rồi à?"
"Tất nhiên."
Lý Càn Cảnh cười lạnh một tiếng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!