Chương 3: (Vô Đề)

Phù Dữu bị cha mẹ nhà mình kéo về phủ ăn trưa, nàng viện cớ muốn chuẩn bị giấy bút mực để lẻn ra đường.

Lúc nàng đang chán nản gặm xâu kẹo hồ lô thì nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp cách đó không xa đang tiến lại gần, nàng vội vàng vẫy tay: "Oanh Nguyệt, ngươi…"

Nàng ấy giật mình.

"… Ở đây, tới rồi à?"

"Đợi lâu chưa, Tiểu Dữu Tử!"

Người tới mặc bộ váy áo màu hoa sơn chi nổi bật lại không hề phô trương, mái tóc được chải gọn gàng quy củ, đôi mắt đào hoa ngậm ý cười dịu dàng, mùi sách và mực vẫn còn đọng lại trên đầu ngón tay. Nàng ấy không nhanh không chậm tiến về phía nàng, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể biết nàng ấy là con gái do danh môn vọng tộc dưỡng thành.

"Chờ lâu một chút cũng không sao." Phù Dữu đưa tay chỉ về phía sau nàng ấy: "Nhưng trong thư ta đã nói đến căn cứ bí mật của chúng ta, ngươi dẫn theo những người này là sao?!"

Nàng ngay cả Mộc Lan cũng không cho đi theo, nương tử Giang gia thì ngược lại, nha hoàn bà tử không thiếu ai cũng thì thôi đi, sao lại có cả thị vệ cầm kiếm đi theo thế?

Hoá ra chỉ có nàng mới coi đó là nơi bí mật?

"Xin lỗi, Tiểu Dữu Tử." Giang Oanh Nguyệt có chút khó xử gượng cười: "Lần trước ra ngoài với ngươi một mình, về nhà bị mắng không tuân thủ quy củ, ta phải quỳ ba ngày trong từ đường mẹ ta mới nguôi giận, gia giáo nghiêm khắc, mong ngươi thông cảm."

"Vậy sao…" Trong mắt Phù Dữu nhất thời hiện lên vẻ lo lắng, nàng áy náy nói: "Là lỗi của ta, lần sau chắc chắn ta sẽ không lôi kéo ngươi ra ngoài một mình!"

"Nào có, là ta khiến ngươi chơi không thoải mái mới đúng."

Cánh tay dài mảnh khảnh của Giang Oanh Nguyệt vừa nhấc lên, thị vệ cầm kiếm kia lập tức tiến lên hành lễ.

"Thuộc hạ Giang Hoán, bái kiến Phù tiểu nương tử."

Thị vệ này khá tuấn tú, dáng vẻ cao lớn rắn rỏi khiến Phù Dữu không khỏi nhìn hắn ta thêm vài lần.

"Hắn ta là người của ca ca ta, ca ca thương ta, mỗi lần ta ra ngoài luôn thích sai hắn ta đi theo ta."

"Hình như có chút ấn tượng, nhưng đây là lần đầu tiên ta nhìn kỹ như vậy." Phù Dữu gật đầu, thấy Giang Hoán bị mình nhìn chằm chằm có hơi không được tự nhiên, nàng bèn thu hồi ánh mắt: "Ca ca? Ca ca nào của ngươi?"

"Thì là tiên sinh của Tiểu Dữu Tử đó." Giang Oanh Nguyệt khẽ cười, trong mắt đầy vẻ trêu ghẹo: "Nhị ca của ta."

"Đừng cười ta nữa! Ta đã đủ thảm rồi!" Nàng lập tức giống như con mèo nhỏ nuôi dưỡng trong nhà bị dẫm phải đuôi: "Hoá ra người Nhị ca mà trước kia ngươi từng nhắc đến mấy lần, không phải Giang Vọng Chi?"

"Chúng ta và mấy vị di nương trong nhà có quan hệ không tốt, nếu không phải con cái đích thứ trong nhà đều xếp theo vai vế thì sao có thể để Giang Vọng Chi chiếm lấy cái danh Nhị lang Giang gia."

Nhận ra mình đã nói lời không nên nói, Giang Oanh Nguyệt giả vờ che miệng: "Trong nhà có nhiều huynh đệ tỷ muội con vợ lẽ như vậy, không muốn qua lại với chúng ta cũng thôi đi, bọn họ còn luôn nói bậy sau lưng đại ca và nhị ca. Ta không chấp nhận bọn họ, Hoài Chi ca ca là nhị ca của ta, không ai có thể thay đổi."

Phần lớn các quý nữ trong kinh đều sống trong những mối quan hệ phức tạp của gia tộc, rất hiếm người giống như nàng, mẹ là Công chúa địa vị cao quý, cha lại chưa từng có thiếp thất, trong nhà vô cùng đơn giản nên nàng chưa từng phải lo lắng những chuyện đấu đá trong nhà như vậy.

Tất nhiên, nếu thật sự ném nàng vào loại nhà cao cửa rộng đó, với đầu óc của nàng đoán chừng cũng không sống được đến độ tuổi này.

Nghĩ như vậy, bàn tay nhỏ của nàng quyết đoán ôm lấy cánh tay Giang Oanh Nguyệt, ngọt ngào an ủi: "Đừng nóng giận đừng nóng giận, sáng nay ta đã gặp nhị ca của ngươi đấy."

"Ấn tượng thế nào?" Sau khi nói vài lời trút bỏ nỗi bực tức với bạn thân, Giang Oanh Nguyệt nhanh chóng trở lại dáng vẻ dịu dàng khuê các: "Huynh ấy đối xử với người khác tương đối nghiêm khắc, e rằng Tiểu Dữu Tử phải chịu thiệt thòi rồi."

"Hắn hung dữ lắm!" Phù Dữu lập tức hăng hái: "Nói chuyện còn khiến người ta rất khó chịu, nhưng cũng phải nói, hắn là công tử đẹp nhất ta từng gặp ở kinh thành, nếu không ta đã không ở chỗ hắn lâu như vậy."

Giang Oanh Nguyệt không khỏi bật cười: "Ngươi đấy, đến bây giờ vẫn thích nhìn mặt nói chuyện."

"Oanh Nguyệt, ngươi hư lắm nhé! Chúng ta đã quen nhau bao lâu rồi mà đó giờ ngươi chưa từng dẫn ta đến gặp hắn!"

"Tiểu Dữu Tử ngốc à, ngươi là người có hôn ước, ta dẫn ngươi đến gặp ca ca nhà mình làm gì?" Giang Oanh Nguyệt nhíu mày, sẵng giọng: "Nếu không phải ngươi vừa sinh ra đã là Thái tử phi tương lai, ta với ngươi thân thiết như vậy, ta còn muốn làm em chồng của ngươi đấy."

Vẻ mặt Phù Dữu khó tin, bật cười: "Ngươi còn nói ta, sao ngươi cũng bắt đầu nói bậy rồi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!