Trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ cả tiếng cánh hoa đào rơi chạm xuống đất.
Trên bàn tiệc không chỉ có phu thê Thừa tướng còn có mấy vị thúc thúc, thẩm thẩm của Phù Dữu cũng đang ngồi cùng dùng bữa. Lúc này, không ai là không há hốc miệng, ngay cả đôi đũa ngọc trên tay cũng không biết nên cầm tiếp hay đặt xuống.
"Con, con lặp lại lần nữa?"
Phù Tòng Nam lấy lại tinh thần, đôi tay run rẩy của ông chỉ về phía nàng.
"Con muốn… Con muốn làm gì?"
"Con muốn gả cho tiên sinh!"
Âm thanh giòn tan của tiểu nương tử đáp lại, tựa hồ nàng thật sự không biết mình vừa nói ra lời đại nghịch bất đạo gì.
"Nói năng hồ đồ!"
Phù Tòng Nam vỗ bàn một cái nặng nề, ông bị nàng làm tức giận đến mức râu ria đều vểnh lên.
"Con không cần ăn bữa cơm này nữa, đi vào trong từ đường phía Đông quỳ xuống suy ngẫm cho ta!"
Đây gần như là hình phạt nặng nhất nàng từng nhận từ bé đến lớn. Nhưng tiểu cô nương chẳng hề sợ hãi chút nào, vẫn ngồi yên vững vàng tại chỗ, hơn nữa còn nắm chặt lấy cánh tay người ta không chịu buông.
Nhưng chỉ một giây sau, cánh tay kia lại rút ra khỏi từ trong tay nàng.
Nàng mở to đôi mắt trong veo nhìn sang, chỉ thấy cánh tay mà mình vừa ôm lấy bỗng cứng đờ giữa không trung, cứng nhắc đến mức không hề động đậy, như thể chủ nhân của nó đã hoàn toàn quên mất cách điều khiển, chỉ để mặc nó rủ xuống như ba xâu cá khô nàng từng phơi nắng.
Giang Hoài Chi vốn đã bị nàng chọc đến mức hai tai đỏ bừng, giờ lại bị ánh mắt ấy nhìn chằm chằm, cả người như thể bị than vàng hảo hạng thiêu đốt một lượt.
Hắn chỉ đến nhà nàng ăn một bữa cơm, sao lại gây ra đại họa trời long đất lở thế này?!
Hắn biết phải giải thích thế nào với Thừa tướng đại nhân như thế nào đây!
"Tiên sinh."
Tiểu cô nương ngang bướng kia dường như không hề có ý định buông tha hắn.
"Ngài có nguyện ý lấy ta không?"
Câu nói này thật sự quá thẳng, ngay cả một nam nhân như hắn nghe được cũng đỏ mặt tới mang tai. Thế mà nàng lại có thể nói ra một cách nhẹ nhàng như thế, dường như nó chỉ bình thường như hỏi hắn hôm nay ăn gì.
"Đừng có hồ đồ."
Âm thanh của hắn nhỏ như bị câm, dù là lời răn dạy nhưng thật sự cũng không có lực uy h**p.
"Ta là tiên sinh của trò, về sau đừng nói như thế nữa."
Hắn nói tiếp, không cho nàng cơ hội mở miệng lần nữa, hắn buông đũa ngọc xuống rồi đứng lên.
"Hôm nay nếu Phù đại nhân không có việc khác thì Giang mỗ xin được phép cáo từ."
đã tức đến mức không chịu nổi nữa, hoàn toàn không dám nghĩ tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Thấy Giang Hoài Chi chủ động xin cáo từ, ông lập tức đồng ý.
"Tiểu nữ bướng bỉnh, mạo phạm đại nhân, mong đại nhân thứ lỗi. Ngày khác Phù mỗ nhất định sẽ chính thức bồi tội với ngài một chén rượu."
Giang Hoài Chi chắp tay hành lễ, sau đó vội vàng rời đi.
Phù Dữu thấy hắn đi thì lập tức cuống lên, theo bản năng muốn chạy theo, nhưng sau lưng bỗng vang lên một tiếng quát lạnh lùng: "Phù Dữu!"
Sắc mặt của phụ mẫu đều không được đẹp, tiểu nương tử cảm thấy rất sốt ruột, nhìn trái nhìn phải một cái rồi giậm chân đuổi theo hắn!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!