Chương 26: (Vô Đề)

Phủ Thừa tướng.

Phù Dữu mang một bụng đầy tâm sự trở về từ Giang phủ, nàng vừa bước vào ngưỡng cửa nhà mình thì lại bị Vương ma ma trong phòng mẫu thân ngăn chặn, đưa thẳng đến phòng quản sự trong nhà.

An Dương Trưởng Công chúa mặc một bộ quần áo lông cừu thêu kim tuyến lộng lẫy, bà ấy cau mày ngồi ở vị trí đầu. Dù bà chỉ uống trà không nói lời nào nhưng khí phách của Thiên gia quanh người bà cũng không thể che giấu được khiến bầu không khí trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ.

Nàng cũng thức thời, vừa vào phòng thì lập tức ngoan ngoãn đứng ở trung tâm, chỉ có cặp mắt kia lại không rảnh rỗi, không ngừng liếc Phù Kiều quỳ gối ở bên kia.

Nàng vừa liếc nhìn thì trong lòng đã biết có chuyện.

Hiện giờ nãi nãi còn khỏe mạnh, mặc dù phụ thân là Thừa tướng đương triều nhưng cũng ngại phần thân tình này vì thế ông vẫn không có phân chia nhà, ông chỉ dọn dẹp xung quanh, mở rộng dinh thự này thêm bốn năm phần, sửa chữa khá hơn một chút, treo bảng hiệu phủ Thừa tướng làm bằng đàn mộc được ngự ban lên là coi như xong việc.

Nhưng từ nhỏ nàng cũng chẳng bao giờ qua viện của Tam thúc bên cạnh, ngày lễ ngày tết gặp mặt cũng chỉ gật đầu với huynh đệ tỷ muội bên kia, cho dù nàng có học nửa năm tại thư viện được thiết lập ở trong tộc thì cũng là chạy ra ngoài chơi không thấy bóng dáng cả ngày, thật sự là nàng cũng không rõ có chỗ nào đắc tội với đường muội không thân thiết này.

Cho dù lơ đãng nói cái gì làm cái gì tổn thương lòng người thì đều là tỷ muội nhà mình, nàng nhận lỗi là được, tội gì giữa ban ngày ban mặt lại quyết tâm muốn làm nàng khó xử?

Suy nghĩ như vậy, nàng càng nghĩ càng giận, ánh mắt cũng càng lúc càng không thân thiện.

Giang Oanh Nguyệt liều mạng đi nói chuyện giúp nàng, phải dùng sức mới khiến cho Phù Kiều này hồi tâm chuyển ý, kết quả ngược lại là càng tô càng đen bởi vì người ta căn bản không có ý định che giấu chuyện cho nàng!

"Ta…"

Nàng vừa định mở miệng cãi nhau với người khác thì mẫu thân trên ghế chợt đứng lên.

"Phu quân, hoàng huynh ta có nói gì không?"

Nàng tự hỏi tại sao phía sau lại đột nhiên lạnh như vậy, lúc này mới chú ý tới phụ thân cả người lạnh lùng vừa trở về.

"Không nói gì."

Phù Tòng Năm nâng chén trà nóng lên uống một hơi cạn sạch, nhìn vẻ mặt ông không cao hứng lắm.

"Thái phó đại nhân người ta gánh vác việc này tại chỗ, nhân tiện còn dâng lên sổ con thỉnh tội."

"Đây là ý gì?"

An Dương Trưởng Công chúa nhíu mày càng chặt.

"Mặc dù trước mắt lời đồn đãi này đã truyền khắp kinh thành nhưng cũng không có bất kỳ chứng cứ nào chứng minh người được vẽ trên giấy chính là Tam lang Giang gia, đúng hay sai chỉ có thể dựa vào lời nói của các nữ quyến ở đây, chỉ cần tuyệt đối không thừa nhận có vẽ thì ai lại dám làm khó phủ Thừa tướng chúng ta?"

"Đúng là không có chứng cứ, không phải là Dữu Nhi nhà chúng ta đã xé rồi sao!"

Ông ấy liếc Phù Dữu một cái, tiểu nương tử kia trong lúc nhất thời đổ mồ hôi đầm đìa.

"Người khác còn nói là do có tật giật mình, nếu không vẽ hắn thì xé làm chi, muốn rửa cũng rửa không sạch!"

"Ách…"

Tiểu nương tử bị cơn giận kia quét qua, ngoan ngoãn lui về phía sau một bước.

"Lại đây!"

Hai người lập tức đồng loạt quát.

"Đến đây, đến đây, đến rồi nè…"

Phù Dữu mang bộ dáng sợ sệt mặc người chém giết, ba chân bốn cẳng chạy tới.

"Thôi mà, con đứng đó cũng nghe được mà…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!