Chương 25: (Vô Đề)

"Ta, ta không sao, xin lỗi tiên sinh…"

Nước mắt của nàng tựa như chuỗi ngọc bị cắt đứt, tí tách rơi xuống chiếc chăn gấm màu xám bạc.

"Đáng lẽ ta không nên hỏi…"

"Là ta thất lễ."

Giọng Giang Hoài Chi dịu xuống.

"Dọa đến trò rồi."

Hắn cố gắng an ủi nàng.

"Hành động này của di nương không phải để lấy mạng ta, chỉ nghe nói trẻ con bị thương ở đầu, sốt cao một trận, dễ bị ngu ngốc, nên mới làm ra hạ sách đó."

"Sau chuyện ấy, có lẽ trò cũng từng nghe thấy, năm ta sáu tuổi, vì một bài thơ mà nổi tiếng kinh thành."

Chuyện lớn cả đời, nhưng từ miệng hắn nói ra lại không chút gợn sóng.

"Vị trí gia chủ, là của ta."

Phù Dữu nghe vậy thì ngây ra.

Nàng không dám tượng tượng rốt cuộc người trước mắt đã phải trả giá bao nhiêu cho bảy chữ ngắn ngủi như vậy.

Dù sinh ra chỉ thích ăn uống vui chơi thì nàng cũng biết được điều đó.

Năm ấy từng câu từng chữ trong bài thơ "Kinh tụng" của Giang Hoài Chi đều tựa như châu như ngọc, gần như khiến toàn bộ giới văn chương của kinh thành lu mờ đi ba phần. Thậm chí sau khi có không ít người nghe nói bài thơ xuất sắc như vậy đến từ tay một đứa trẻ, bọn họ đồng loạt cất bút, gây xôn xao dư luận. Mãi cho đến khi nàng sinh ra và biết viết chữ, vẫn còn nghe thấy chuyện lớn như vậy từ những lời tán gẫu của đám nha hoàn ở trong sân.

Nàng tò mò cầm đi đi hỏi cha, tay cha nàng cầm bài thơ đó, thao thao bất tuyệt khen ngợi suốt hơn một canh giờ.

Tuy rằng nàng không hiểu một câu nào trong đó.

Chỉ là lần đầu tiên nàng biết, trước bài thơ nổi tiếng này, hắn đã từng trải qua những chuyện như vậy.

Khó trách người khác luôn ở sau lưng nói nàng tốt số, nàng lớn lên khỏe mạnh, có được mọi thứ theo một lẽ đương nhiên, chưa bao giờ nghĩ tới việc muốn có được những thứ này cũng phải trả giá thật lớn.

Nghĩ như vậy, nàng ghé sát lại gần, ngước khuôn mặt nhỏ ngây thơ lên.

"Ta nghe người ta nói, nếu kể chuyện buồn cho người khác nghe và cùng nhau gánh vác, tâm trạng sẽ khá hơn rất nhiều."

"Cho nên, hiện tại có ta ở cạnh tiên sinh rồi!"

Đáy mắt nàng quá sạch sẽ, giống như cả một mặt hồ trong vắt rơi vào trong đó.

Giang Hoài Chi nhìn đến ngẩn người, trong lòng như có một sợi dây nào đó bỗng nới lỏng.

Tựa như một con đê được xây dựng kiên cố suốt ngày này qua tháng nọ, bao nhiêu sóng to gió lớn đều không thể phá vỡ, nhưng đột nhiên nó nứt ra một khe hở, mặc cho dòng suối nhỏ ngọt ngào thuần khiết nhất trên đời này tự do chảy qua nó.

Trong lúc thẫn thờ, hắn chợt nhớ lại ngày hôm ấy dưới hành lang của Đông Cung, nụ cười của nàng len lỏi từ trong mắt đến tận đáy lòng, thực chất lại xuất phát từ sự chân thành.

Hắn chậm rãi nâng tay lên.

Trong vô thức, bàn tay ngọc với những khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng đặt lên cái đầu nhỏ của nàng.

Phù Dữu sửng sốt.

Dường như có thứ gì đó đột nhiên phát nổ, khiến nàng ngoan ngoãn cúi đầu không nhúc nhích mặc cho hắn v**t v*, ngay cả nuốt nước miếng cũng không dám.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!