Chương 23: (Vô Đề)

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người có mặt đều sững sờ tại chỗ.

Phù Dữu đột nhiên nhào qua giống như phát điên, đẩy Phù Kiều ra, giật lấy giấy vẽ dùng toàn bộ sức lực xé nát thành từng mảnh!

Chóp mũi và hốc mắt nàng đỏ ửng, xuyên qua làn hơi nước mờ dần trước mắt, nàng bất lực nhìn chút tâm tư nho nhỏ thầm kín mà mình không dám tiết lộ cho người khác hóa thành từng mảnh vụn bay từ không trung xuống. Nó tựa như cây hoa lê đầy hoa bị gió mạnh nghiền nát, những cánh hoa trắng bay rải rác đầy trời.

Nàng ngồi xổm trên mặt đất, nức nở bật khóc.

"Các ngươi... Rốt cuộc muốn làm gì?!"

Giang Oanh Nguyệt vẫn luôn ở bên cạnh nàng, ôm bả vai nàng, trợn mắt giận dữ.

"Ai đẩy nàng, là ai cướp đồ của nàng!"

Mọi người chưa bao giờ nhìn thấy đích nữ của gia tộc Đế sư, người có thể nói là hình mẫu của các quý nữ trong kinh, lại có dáng vẻ thất lễ như thế, nhất thời không ai dám lên tiếng.

"Ngươi lặp lại lần nữa xem, nàng vẽ người nào?"

Đôi mắt đầy tức giận bỗng nhiên chuyển sang người Phù Kiều, nàng ta sợ tới mức lập tức lui về sau một bước.

"Ta… Ta nói gì cơ?"

Dù sao tuổi Phù Kiều vẫn còn nhỏ, bị một đôi mắt giận dữ nhìn chằm chằm như vậy, ngay cả giọng nói cũng trở nên run rẩy.

"Nàng vẽ người nào?"

Giang Oanh Nguyệt thấp giọng quát, ôm một tia hy vọng cuối cùng, được ăn cả ngã về không.

Phù Kiều nuốt nước miếng, lời nói ra lại không đúng như nàng ấy mong đợi.

"Ta nói, tỷ tỷ, tỷ tỷ vẽ Giang Hoài Chi!"

Nàng ta căng da đầu mở miệng.

Đồ ngu xuẩn!

Giang Oanh Nguyệt thầm mắng.

Một nữ nhi dòng bên của Tướng phủ, dùng đủ mọi tâm cơ mới tới được Hương Thành, dùng ngón chân suy nghĩ cũng biết nàng ta tới tìm một mối nhân duyên tốt.

Giang Oanh Nguyệt vốn tưởng rằng nàng ta là kẻ thông minh, biết chuyện hôn sự của mình đều phải dựa vào phu nhân dòng chính, cho dù vừa rồi chỉ nhất thời kinh ngạc thốt lên, hiện tại thừa nhận mình nhìn nhầm vẫn còn kịp, suy cho cùng giấy vẽ đã bị xé nát, bọn họ có thể đi đâu tìm chứng cứ.

Huỷ hoại danh tiếng và hôn sự của đích tỷ nhà mình, nàng ta cho rằng mình còn có thể gả cao ư?!

Thất nương tử phủ Anh Quốc công là người đầu tiên khôi phục tinh thần, lập tức kinh ngạc kêu lên: "Ta không nghe nhầm chứ?"

Nàng ta dùng hai tay che miệng rồi bước tới, trông có vẻ như thật sự sợ hãi.

"Đường đường Thái tử phi tương lai được Thánh thượng ban hôn, vậy mà lại lén lút vẽ hình Giang Thái phó?"

Nói xong dường như vẫn chưa hết giận, nàng ta cười khanh khách một tiếng.

"Ồ, xem nào, đây không phải là lén lút, dám vẽ trước mặt nhiều người như vậy, ngươi ném mặt mũi của Thái tử điện hạ ở đâu!"

"Ngươi chớ có nói bậy!"

Giang Oanh Nguyệt đứng lên, tức giận tới mức run rẩy.

"Tiểu Dữu Tử và Nhị ca ta hoàn toàn trong sạch, ngươi lấy đâu ra can đảm để tung tin đồn về họ giữa thanh thiên bạch nhật như vậy!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!