Là Phù Kiều.
Nàng có chút nghi ngờ.
Bao nhiêu năm qua, các công tử tiểu thư được mời tới Hương Thành đều đúng độ tuổi, cho dù không phải con vợ cả thì tốt xấu gì cũng xuất thân từ dòng chính. Tuổi tác Phù Kiều không lớn lại là dòng bên, không biết Tam thẩm phải bỏ bao nhiêu công sức mới đưa được nàng ta đến đây.
Đang lúc cân nhắc xem nên nói gì, bên kia lại có người mỉm cười đi tới: "Một mình Phù tiểu nương ngồi đây thật không thú vị, chi bằng cùng nhau đến ngắm hoa vẽ tranh?"
Nàng biết người này, năm đó khi tới phủ Trấn Quốc Tướng quân xem Nhị tỷ thành thân nàng đã từng gặp, là Thôi Tứ nương tử phủ Tướng quân.
"Được đó!"
Nhìn thấy người quen nàng cũng vui vẻ, vội vàng đồng ý.
Vị tứ nương tử kia tư thế oai hùng mạnh mẽ, xoay chuyển ánh mắt, ôm cánh tay nói: "Đây là…"
"Đây là đường muội của ta, tên Phù Kiều."
Phù Dữu ngọt ngào giải thích.
Ai ngờ đối phương tính tình ngay thẳng, cũng chẳng thèm nể mặt: "Ồ, đường muội à…"
Dứt lời lập tức kéo tay nàng rời đi.
Phù Kiều ở phía sau đỏ bừng mặt vì xấu hổ, nàng ta nghiến răng dậm chân, nhưng vẫn đi theo không chút do dự.
Nàng ta luyện tập cầm kỳ thư họa từ nhỏ, thật vất vả mẫu thân mới lấy được thiệp mời tới Hương Thành, nàng ta nhất định phải đổi được thanh danh tốt trở về!
Bên bờ sông đã có không ít tiểu thư thuộc dòng dõi quý tộc ngồi trên ghế tre nhỏ, hứng thú dạt dào thảo luận xem nên vẽ gì để tranh tài. Phù Dữu tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, cẩn thận lắng nghe.
"Vẽ hoa theo nước là một thú vui từ xa xưa, tuy nhiên nếu năm nào cũng noi theo người xưa, khó tránh khỏi việc sẽ mất đi sự thú vị."
"Theo ta thấy, núi non hoa cỏ này đều đã được tô vẽ, thật sự khó có thể xuất sắc hơn nữa, trước mắt có chư vị công tử tụ tập tại Hương Thành, mọi người không ngại vẽ bọn họ chứ?"
Lời này phát ra từ miệng của Thôi Tứ nương tử phủ Trấn Quốc Tướng quân, nhưng lại khiến các quý nữ xấu hổ đỏ bừng mặt.
Có người mạnh bạo lập tức tán thành: "Như thế cũng rất tốt! Đó là kỹ năng quan trọng nhất của người hoạ sĩ, đồng thời cũng dễ dàng nhận xét."
Phù Dữu nghiêng đầu lắng nghe.
Chẳng trách người trong kinh thường ở sau lưng nói nàng tốt số, thật sự được thần may mắn phù hộ, mỗi lần nàng học được điều gì, đánh bậy đánh bạ lại luôn trúng đề.
Rốt cuộc sau ngày hôm đó, nàng chẳng còn dám không thành thật ở trước mặt hắn nữa, chỉ càng học chăm chỉ nghiêm túc hơn để có thể nhận được lời khen chân thành từ hắn.
Nhưng với thân phận của nàng, sao nàng có thể hạ bút được?
Nàng yên lặng nhìn chằm chằm tờ giấy mỏng được phát tới trước mặt, không khỏi cắn môi.
Có lẽ nàng không nên vẽ bất cứ vị công tử nào ở đây.
Tốt nhất nàng nên vẽ một bức chân dung của Lý Càn Cảnh, để cả kinh thành ca tụng giai thoại thanh mai trúc mã này.
Nhưng để tay lên ngực tự hỏi, tất nhiên nàng không muốn.
Mải miên man suy nghĩ, nàng hạ bút không có kết cấu gì, chỉ nâng má tô tô vẽ vẽ theo tâm ý mình, vẽ ra đôi lông mày nàng thích nhất, phác hoạ lại những đường nét nàng nhìn mãi không chán. Sau mấy ngày khổ luyện, quả nhiên người đàn ông dưới ngòi bút đã sinh ra bảy phần linh khí, thậm chí mỗi một sợi lông mi đều sống động như thật.
Khi nét bút cuối cùng hạ xuống, Phù Dữu phục hồi tinh thần, sau lưng đột nhiên toát mồ hôi lạnh.
Nàng lại thật sự vẽ ra dáng vẻ của Giang Hoài Chi!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!