Chương 21: (Vô Đề)

Xuân về hoa nở.

Tháng hai là sinh nhật của Hoa Thần, là ngày mà các nữ tử chưa xuất giá vén rèm hẹn nhau ra ngoài thưởng hoa và vui chơi. Thiệp mời từ các gia đình quý tộc ở kinh thành đã được gửi tới Ẩm Khê Uyển từ lâu, Phù Dữu sai người mở ra xem mới biết nhã tập (*) lễ hội Hoa Thần năm nay được tổ chức ở Hương Thành phía bắc.

(*) Địa điểm thanh cao thoát tục, thường dùng để ngâm thơ, đối câu.

Xin phép Giang Hoài Chi về sớm, nàng chọn chiếc váy hoa bằng vải lụa màu hồng nhạt, xách theo chiếc giỏ hoa bướm nhỏ đan bằng tre, nhảy nhót trong gió như một đoá hoa đào nhỏ. Giang Oanh Nguyệt đang đợi nàng ở đầu phố cách tướng phủ không xa, quả nhiên vẫn có vài nha hoàn đi theo.

Phù Dữu đã quen rồi, nàng nhào tới ôm nàng ấy thật chặt, khiến đám nha hoàn há hốc miệng.

Trên đường người đến người đi, ôm ôm ấp ấp còn ra thể thống gì?

Giang Oanh Nguyệt xấu hổ đỏ bừng mặt, cố ý sẵng giọng: "Tiểu Dữu Tử, ngươi hư muốn chết."

"Ta hư cũng không phải ngày một ngày hai!"

Nàng cười rộ lên, cách trang điểm hoa đào tinh xảo khiến nàng trở nên yêu kiều hơn cả trăm hoa.

"Gần đây ngươi thế nào?"

Hai người nắm tay nhau đi về phía bắc, trong mùa lễ hội Hoa Thần, trên đường có rất nhiều khách du lịch, tiếng rao bánh trăm hoa, rượu trăm hoa vang lên không ngừng, cách đó vài bước có không ít nữ tử tụ tập chơi đá cầu đấu hoa cỏ vô cùng vui vẻ.

"Vẫn vậy thôi, ngày ngày đến chỗ Nhị ca ngươi đọc sách, gần đây học vẽ nhiều hơn chút."

Ánh mắt của Phù Dữu không khỏi bị khung cảnh náo nhiệt này hấp dẫn, câu trả lời có phần hời hợt.

"Mấy ngày trước cãi nhau với Lý Càn Cảnh một trận, sau đó chúng ta tách nhau ra nghe giảng, Nhị ca ngươi dành một nửa thời gian dạy riêng ta, một nửa thời gian còn lại ta sẽ tự học thuộc hoặc ngủ một giấc chờ hắn về dạy ta."

"Ta cũng nghe nói chuyện này."

Giang Oanh Nguyệt dịu dàng nói.

"Việc xảy ra mâu thuẫn, Nhị ca không cho các ngươi học cùng nhau, hình như Hoàng hậu nương nương không được vui lắm."

"Nghe nói cái gì?!"

Nàng lập tức hồi phục tinh thần từ nhóm đá cầu phía trước.

"Chuyện ta và y cãi nhau đã truyền ra ngoài rồi?"

"Đông Cung lớn như vậy, có vài lời đồn thổi là chuyện bình thường."

Giang Oanh Nguyệt kéo nàng, đẩy nhanh bước chân hơn.

"Ngươi đừng xem nữa, nếu muộn giờ, chúng ta phải gọi xe ngựa tới đó, nhất định ngươi sẽ không thích đâu."

"Không xem không xem nữa, ta chắc chắn sẽ đi bộ với ngươi mà!"

Tiểu nương tử khẽ bĩu môi.

"Trên phố chơi vui như vậy, sao phải cố tình đến nhã tập gì đó ngâm thơ, gặp nhiều người giỏi lại không được tự nhiên."

"Nhưng ở đó có các vị công tử."

Giang Oanh Nguyệt cười đáp.

"Việc ngâm thơ chọn quan thần và buộc giấy hoa chỉ để tăng thêm vẻ hào nhoáng, các nữ tử quý tộc chưa xuất giá trong kinh, ai nấy đều đến xem các vị công tử."

"Xem các vị công tử?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!