Phù Dữu đi theo hắn vòng qua hành lang, tiến vào một căn phòng.
Trong phòng thoang thoảng mùi hương tuyết tùng, Phù Dữu thuận tay đóng cửa lại. Khi nàng ngước nhìn lên thì thấy hắn chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế cao bằng gỗ tử đàn với đệm mềm màu xanh đen, ngón tay gảy gảy lá trà, bỗng chốc có chút không biết phải làm sao.
"Ngồi đi."
Giang Hoài Chi cười khẽ một tiếng, mặt mày ôn hòa mang theo ba phần xa cách.
"Ngày thường nghe nói tiểu nương tử Phù gia không sợ trời không sợ đất, vừa hay gây chuyện lại học hành kém cỏi, sao đến nơi này của ta lại im lặng không dám động đậy gì thế."
Phù Dữu bị một người hoàn hảo tựa như được đúc ra từ ngọc kể lại những chiến tích hiển hách của mình, lần đầu tiên nàng cảm thấy có chút… xấu hổ.
"Cũng không đến mức đó…" Phù Dữu cười xấu hổ, cứng nhắc đổi chủ đề: "Mấy hôm nay ta không đến tìm Oanh Nguyệt chơi, nàng ấy vẫn tốt chứ?"
Giang Oanh Nguyệt là con gái nhỏ của Giang gia, bạn thân với nàng từ nhỏ đến lớn, nàng tự nhận mình với nàng ấy rất thân mật khăng khít, không che giấu nhau điều gì. Tuy nhiên nàng ấy rất quá đáng, chưa từng nói với nàng ca ca của nàng ấy lại đẹp như vậy, lần sau gặp mặt nàng tuyệt đối sẽ không tha cho Oanh Nguyệt!
"Không nghe có tin tức gì xấu." Như thể biết được sự nghi hoặc trong lòng nàng, Giang Hoài Chi lạnh nhạt giải thích: "Từ ngày lập Thái tử ta đã chuyển đến ở trong Đông Cung, rất ít khi về phủ. Lúc trò tới phủ tìm Nguyệt Nhi chơi không gặp ta là chuyện bình thường, về phần Đông Cung…"
Hắn hơi dừng lại.
"Ngày nào phải đến buổi trưa trò mới thức dậy, thỉnh thoảng buổi chiều sẽ tới tìm Thái tử, lúc đó ta đã không còn ở đây từ lâu rồi."
"…" Mặt Phù Dữu đỏ lên, nàng vô thức cãi lại: "Mọi người đều không thích ngủ thì thôi, vì sao cứ luôn nói ta ngủ nhiều thế nhỉ!"
"Nếu nói không thích thì cũng không phải, chỉ là không…" Giọng nói trong trẻo lạnh lùng như tuyết đầu mùa bỗng nhiên dừng lại: "Sau này nên xưng hô với tiểu nương tử thế nào?"
Dường như Phù Dữu không ngờ hắn sẽ hỏi mình như vậy: "Cha mẹ đều gọi ta là Dữu Nhi, Oanh Nguyệt và Lý Càn Cảnh thì gọi ta Tiểu Dữu Tử, Giang Thái phó muốn gọi thế nào cũng được."
"Tiểu Dữu Tử?"
Nàng lại nghe thấy tiếng cười khẽ của hắn, lắc đầu: "Không may mắn bằng Dữu Nhi."
Khi hai tiếng "Dữu Nhi" được thốt ra từ miệng Giang Hoài Chi, bỗng nhiên nàng cảm thấy trong phòng nóng hơn vài phần, mất tự nhiên cuống quít xua tay: "Giang Thái phó, ta, thật ra hôm nay ta tới để nói rõ ràng với ngài, ta thật sự không rời giường được, ngài muốn ta đầu giờ Mão tới Đông Cung nghe ngài giảng bài, điều đó tuyệt đối không thể! Hay là…"
Giang Hoài Chi khẽ nâng mí mắt: "Kháng chỉ?"
"Cũng không đến mức đó! Chỉ là, chỉ là… Nhất định ta sẽ đến, nhưng có thể đến muộn hai canh giờ không?"
Nhìn dáng vẻ sốt ruột ngụy biện của nàng, Giang Hoài Chi không để ý, vẫn ung dung pha trà.
"Không được." Ngón tay với những khớp xương rõ ràng rời khỏi ấm trà, hắn từ chối thẳng thừng: "Ta biết ý của Hoàng hậu nương nương, ngoài mặt thì để trò đến đọc sách nhưng thật ra là muốn trò và Thái tử bồi dưỡng cảm tình."
Hắn nói chuyện rất thẳng thắn.
"Nhưng đáng tiếc trò theo ta, ta mặc kệ bên trên nghĩ thế nào, ở nơi này của ta, giờ Mão giảng bài, muộn một phút cũng không được."
"Ngài!" Phù Dữu lập tức nhảy dựng lên, giọng nói giòn tan ngọt ngào gần như bùng nổ: "Vì diện mạo ngài khá đẹp nên ta mới nói chuyện đàng hoàng với ngài, sao con người ngài lại cứng nhắc như vậy, dầu muối đều không ăn!"
"Ngồi xuống."
Giọng nói không giận tự uy của hắn mang theo chút cảm giác đè nén, khiến tiểu cô nương sốc tới mức cả người ngồi phịch trở lại ghế.
"… Ngài hơi hung dữ, ta không thích vậy đâu."
"Chơi cờ."
Nàng liếc nhìn bàn cờ bằng ngọc trước mặt.
"… Ta không biết chơi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!