Giờ Dần ngày hôm sau.
Đêm qua tiểu nương tử về muộn, lại chạy tới lễ hội đèn lồng biển người tấp nập khiến cả người nhiễm đầy bụi bặm, sau khi trở về còn bất kể mệt mỏi lấy cánh hoa đào ngâm thật lâu trong sữa bò, sau đó bỏ thêm đàn hương, phục linh, bồ kết cẩn thận tẩy rửa mỗi một tấc da thịt, lăn lộn đến giờ Tý mới nằm xuống.
Chợp mắt chưa đầy hai canh giờ lại tỉnh dậy.
Mộc Lan thấy vậy, sau khi gọi nàng dậy như thường lệ, nàng ấy không khỏi nhiều lời: "Tiểu nương tử cành vàng lá ngọc, làm sao chịu được dày vò như vậy, nếu không hôm nay nghỉ một hôm."
"Phải đi chứ."
Nàng vỗ nước ấm trong chậu lên mặt, lại lấy chiếc khăn xông hương hoa cả đêm rửa sạch sẽ: "Ừm… Lần sau đổi thành chậu nước lạnh nhé."
Mộc Lan nghe thế thì lại càng đau lòng.
"Từ ngày đọc sách tới nay, tiểu nương tử chưa từng xin nghỉ ngày nào, xin nghỉ một ngày cũng không sao, thực ra lão gia và phu nhân đã đau lòng từ lâu, nhưng sợ hoàng gia không cần ngài, phu nhân một mặt quyết tâm một mặt trốn ở trong phòng khóc."
Bàn tay nhỏ đang lau mặt của nàng nghe vậy thì khựng lại.
"Ta không nhất quyết phải làm Thái tử phi!"
Thôi, nàng không muốn giải thích, cũng giải thích không nổi.
Chính bản thân nàng cũng không biết trong lòng mình nghĩ như thế nào.
Ngoại trừ việc không thích Lý Càn Cảnh, không muốn gả vào hoàng thất là chuyện ván đã đóng thuyền, còn lại tình cảm hiện tại có thể nói như một cuộn chỉ rối.
Ngẫm nghĩ, nàng nhìn trái nhìn phải khuôn mặt nhỏ mềm mại trắng nõn trong gương đồng, đột nhiên cảm thấy có chút đắc ý: "Thật xinh đẹp."
"…"
Mộc Lan thật sự không biết tại sao suy nghĩ của nàng lại đột nhiên chuyển sang vẻ ngoài xinh đẹp của mình, nhưng vẫn khen ngợi sự tự luyến của nàng: "Tiểu nương tử tất nhiên là tiên tư dật mạo (*), hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu mỹ nhân đệ nhất kinh thành."
(*): Miêu tả tư thế và vẻ ngoài xinh đẹp của người phụ nữ
"Vậy ngươi nói xem, mọi người có thích gương mặt này của mỹ nhân đệ nhất kinh thành không?" Nàng suy nghĩ.
"Đó là điều đương nhiên!"
Mộc Lan đáp không chút do dự.
"Tiểu nương tử vừa ra khỏi cửa thì đào cũng xấu hổ, hạnh cũng phải nhường, bao nhiêu chàng trai ngưỡng mộ, chỉ là từ nhỏ tiểu nương tử đã có hôn ước, các công tử thế gia đều không dám nghĩ tới. Nếu không khi ngài đến tuổi cập kê, ngạch cửa của tướng phủ chúng ta đã bị giẫm nát rồi!"
Phù Dữu nghe nghe vào tai thì cực kỳ thoải mái, được voi đòi tiên.
"Vậy ý của Mộc Lan tỷ tỷ là, nếu ta không có hôn ước này, ta mà thích ai, người đó sẽ không thể từ chối?"
"Đương nhiên! Nếu tiểu nương tử chỉ đẹp cũng thôi đi, nhưng bất kể là xuất thân hay tính cách của ngài đều tốt, trước giờ luôn coi đám nha hoàn bà tử chúng ta như bạn bè. Với giọng nói ngọt ngào nũng nịu này của ngài, làm gì có công tử nhà nào dám không có mắt mà từ chối?"
Tuy giọng điệu mang tính trêu đùa, nhưng lời này thực sự đã chạm tới trái tim của Phù Dữu.
Nàng vui vẻ cài cây trâm hôm qua Giang Hoài Chi tặng lên tóc, khóe miệng sắp không nhịn được: "Này, đúng rồi tỷ tỷ, bánh phô mai ngươi mua cho ta mấy hôm trước ăn rất ngon, mua ở đâu thế?"
"Sao tiểu nương tử đột nhiên nhớ tới loại bánh này?"
Mộc Lan cười nói.
"Là điểm tâm của cửa hàng Tô gia phía nam thành."
"Điểm tâm của cửa hàng sao? Vậy khi nào bọn họ mới mở cửa?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!