Chương 17: (Vô Đề)

Dường như bầu không khí còn kỳ lạ hơn cả khi nãy.

Ba người sóng vai từ cao xuống thấp đi bộ trên đường phố, giống như chiếc cầu thang cẩm thạch trắng trước cửa đại điện. Người cao nhất im lặng không nói gì, người thấp nhất bụng đầy tâm sự, chỉ có người ở giữa…

Nhảy trái nhảy phải tựa như một đứa trẻ chưa từng được lên phố, gặp thứ gì cũng muốn sờ vào, từ hổ bông, trống bỏi, đến đèn cá chép.

Nhưng dù y có đi bên trái hay đi bên phải thì cuối cùng vẫn có thể chen về một cách chuẩn xác, cứ thế ngăn cách hai người.

Cuối cùng Phù Dữu không chịu nổi nữa.

"Lý Càn Cảnh, huynh nhất định phải nhảy vào giữa sao?!"

Kế hoạch nhỏ tốt đẹp của nàng, tất cả đều bị y làm rối tung lên rồi!

Rốt cuộc khi nào hôn ước này mới được giải trừ, hiện tại nàng đến quỳ trước ngự tiền liệu có kịp không?

"Ta có làm gì đâu!"

Lý Càn Cảnh cảm thấy rất vô tội.

"Ta hiếm khi được đi dạo phố, vui cùng người dân còn không được sao!"

Còn chưa dứt lời một hạt dẻ đã đập vào đầu y.

Giang Hoài Chi cười híp mắt, xoa ngón tay mình.

"Vui cùng người dân không phải dùng như vậy."

Người này ra tay quá độc ác!

Lý Càn Cảnh ôm đầu, gương mặt đầy thống khổ.

"Không phải chứ, ngày lễ lớn như thế này không cần giảng bài đâu!"

Y gào quá lớn tiếng, thế nên có không ít bá tánh quay đầu nhìn về phía này.

Y ngước mắt lên đột nhiên nhận ra, lập tức đứng thẳng người, cười ha hả vẫy tay chào mọi người.

Thật trừu tượng.

Ở đây cải trang diễn tập vi hành Giang Nam sao?

"Huynh đi dạo xong chưa!"

Tiểu nương tử câu được câu không ngắm nghía chiếc đèn con thỏ trong tay, hoàn toàn không có tâm trạng.

"Ta đói bụng rồi."

"Ta cũng đói, ta cũng đói rồi!"

Thiếu niên cũng reo hò theo.

"Được rồi, hai người muốn ăn gì, cứ tìm đi, tối nay Thái tử điện hạ tôn quý của hai người sẽ trả tiền!"

Giang Hoài Chi nở nụ cười dịu dàng, không chút keo kiệt tặng thêm một hạt dẻ nữa.

"Lại hét to nữa xem?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!