Chương 15: (Vô Đề)

Vào ngày Tết Nguyên Tiêu, Phù Dữu trang điểm kỹ càng, đúng giờ lẻn đến nơi mà các nàng đã hẹn trước.

Nơi này có vẻ là một quán ăn sáng, nhưng giờ này quán đã đóng cửa từ lâu, nàng đi qua đi lại dưới dưới mái hiên nhà người ta vài vòng rồi mới nhanh nhẹn trốn vào con ngõ nhỏ ở giữa hai cửa hàng, thấp thỏm chờ người tới.

Không biết Giang Oanh Nguyệt có thể mời hắn ra ngoài hay không.

Ý tưởng này vốn được nảy ra khi tình cờ nhắc đến Tết Nguyên Tiêu vào ngày hôm đó, nhưng nó ngày càng trở nên mãnh liệt không thể kiềm chế được.

Tết Nguyên Tiêu càng đến gần, chút suy nghĩ nho nhỏ khó giải thích dưới đáy lòng lại ngày càng lén lút xao động. Ngay cả khi nhắm mắt lại, thứ hiện ra trước mắt nàng luôn là gương mặt dịu dàng tuấn tú của Giang Hoài Chi, ánh mắt hắn ngậm ý cười nói với nàng bài tập hôm nay vẫn chưa làm xong.

Nàng cảm thấy bản thân mình rất kỳ lạ.

Cho dù đã đủ tư cách làm Thái tử phi tương lai, nhưng từ lâu nàng vẫn lén tìm cho chính mình một phu quân mới, tìm đi tìm lại cuối cùng lại tìm được tiên sinh của vị hôn phu cũ, có phải hơi… Thiếu đạo đức hay không.

Khách quan mà nói, nàng cảm thấy thái độ làm người của Giang Hoài Chi khá tốt, ngoại hình rất phù hợp với yêu cầu đẹp mắt của nàng, hơn nữa cũng không thấy hắn có tật xấu gì của đám công tử ăn chơi trác táng trong kinh thành.

Tuy rằng tuổi tác của hắn có hơi lớn, nói chuyện cũng hơi đáng giận, nhưng từ ngày nghe hắn thẳng thắn đòi lại công bằng trước mặt Hoàng đế, đứng ra bảo vệ nàng và Oanh Nguyệt, nàng đã cảm thấy người này thật dũng cảm, có chút khâm phục cũng có chút ngưỡng mộ, khi đi học nàng đã bớt tranh cãi với hắn hơn rất nhiều.

Điểm mấu chốt là, giữa nhiều món quà quý giá như vậy nhưng hắn chỉ cần món cá muối của nàng, điều đó cho thấy người này cực kỳ, không, phải là đặc biệt tinh mắt.

Không được không được, nàng đang nghĩ lung tung cái gì thế!

Một người có tấm lòng rộng mở, con đường làm quan bằng phẳng, tương lai tươi sáng như vậy, để hắn cưới học trò của mình, hơn nữa còn là vị hôn thê cũ của một học trò khác, nghĩ thế nào cũng sẽ bị Ngôn quan hạch tội đến chết!

Phù Dữu lắc cái đầu nhỏ giống như cún con hất nước, ném những suy nghĩ lung tung rối loạn đó ra khỏi đầu.

Có vẻ như sau Tết thời tiết đã ấm hơn một chút, vậy mà nàng lại có thời gian suy nghĩ những chuyện đó vào giữa đêm đông ở trên đường phố.

Phía sau là dòng sông Kinh Hà náo nhiệt, du khách lui tới nối liền không dứt dạo quanh đủ các gian hàng đèn lồng khác nhau. Bên bờ sông cũng đông nghịt người từ sớm, tiếng ồn ào sôi động truyền tới lỗ tai nàng. Để mà so sánh, con phố chuyên bán đồ ăn sáng trước mắt này trông có vẻ tối tăm và hoang vắng hơn.

Chỉ là rất nhanh, ánh sáng đã tới rồi.

Ánh sáng mờ ảo từ chiếc đèn lồng di động tạo nên một vầng hào quang trên đường phố, kèm theo đó là một câu hỏi lành lạnh dễ nghe: "Sao lại dẫn ta tới đây?"

Đến rồi.

Phù Dữu siết chặt bàn tay nhỏ thành nắm đấm, nàng bắt đầu căng thẳng.

"Bên kia là nơi ngắm đèn lồng, Nhị ca nhìn xem."

Từ giọng nói dịu dàng nhã nhặn của Giang Oanh Nguyệt, không thể nghe ra chút hoảng loạn nào khi lần đầu làm chuyện xấu.

"Ở đây náo nhiệt lắm, nếu đến muộn e rằng sẽ không còn chỗ ngồi."

Giang Hoài Chi gật đầu: "Vậy nên Nguyệt Nhi muốn đi vòng qua nơi này?"

"Vâng."

Dứt lời, Giang Oanh Nguyệt nhẹ nhàng giơ cánh tay lên đón gió lạnh ban đêm rồi ho khụ khụ.

"Cơ thể không khỏe sao?"

Phù Dữu trốn trong con ngõ nhỏ tối tăm, nghe thấy tiếng ho thì lập tức hiểu ra, nàng chạy theo đường vòng đi tới phía sau hai người.

Nàng giả vờ kinh ngạc: "Giang tiên sinh, Oanh Nguyệt, sao hai người lại ở đây?!"

"Tiểu Dữu Tử, thật trùng hợp! Khụ khụ…"

Kỹ thuật diễn của Giang Oanh Nguyệt còn mượt hơn tưởng tượng của nàng. Vậy nên trong tình cảnh này, nàng vẫn có thể than thở rằng phải chăng vị tiểu thư khuê các kia bị đè nén quá lâu, hiện tại đột nhiên giải phóng bản năng tự nhiên của mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!