Chương 14: (Vô Đề)

Nghe thấy động tĩnh, nam nhân kia ngẩng đầu lên, cung kính nhìn thẳng: "Phù tiểu nương tử."

"Giang Hoán?"

Nhìn thấy gương mặt quen thuộc, Phù Dữu vô thức kêu lên hoảng sợ: "Không đúng, ngươi, mắt của ngươi…"

Mắt trái trông giống như người bình thường, nhưng mắt phải lại đen kịt, nhìn vào khiến trái tim người ta phải run rẩy!

"Lúc chấp hành nhiệm vụ không cẩn thận bị thương, quấy nhiễu tiểu nương tử."

Giọng Giang Hoán vẫn trầm ổn và xa cách như trước, nhưng lại khiến Giang Oanh Nguyệt lập tức bật khóc: "Ngươi lại viện cớ này, dù thế nào ta cũng không tin, đang êm đẹp ra ngoài một chuyến, sao lại biến thành như vậy? Trong phủ cũng không có một chút tin tức nào, ngươi luôn không chịu nói sự thật…"

Trái tim nàng ấy đau đớn như muốn vỡ ra, nhưng vẫn giữ được khí chất tiểu thư khuê các, ngay cả đôi vai cũng không chịu run rẩy mạnh hơn.

"Có phải… Có phải nhị ca hoặc cha ta phạt ngươi hay không…"

"Không phải đâu, tiểu thư."

Giang Hoán lên tiếng phủ nhận.

"Hiện giờ thân thể thuộc hạ có tật nên sẽ ít khi bị phái đi làm nhiệm vụ, sau này chỉ có thể làm hộ vệ, bảo vệ chu toàn cho tiểu thư."

Phù Dữu đứng một bên, hai tay buông thõng, ngơ ngác như lọt vào trong sương mù, bên tai đột nhiên truyền đến lời nói mấy ngày trước của Giang Hoài Chi: "Nhìn thấy thứ không nên nhìn, dù sao cũng phải trả giá".

Tuy nàng hơi ngốc nhưng chung quy cũng lớn lên ở kinh thành từ nhỏ, nàng có thể đoán được đại khái.

Tử sĩ ôm tiểu thư thế gia rơi xuống nước, sao có thể không có chuyện gì được.

Loại chuyện này thỉnh thoảng vẫn xảy ra ở kinh thành, vì danh dự của tiểu thư khuê các, về cơ bản biện pháp xử lý của các gia tộc lớn đều là giết người diệt khẩu. Có lẽ người trước mắt tuấn tú hơn chút nên mới may mắn giữ được tính mạng.

Suy nghĩ của nàng rất đơn giản, luôn cảm thấy đây là thế giới nhìn mặt nói chuyện.

Điều duy nhất khiến nàng không hiểu chính là, không biết việc này có phải do thuộc hạ của Giang Hoài Chi làm hay không. Nàng cảm thấy mặc dù Giang Hoài Chi hay chọc giận người khác, nhưng chắc hẳn hắn sẽ không làm ra chuyện như móc mắt ai đó được đâu. Dù trực tiếp hay ra lệnh thì việc này cũng không phù hợp với hình tượng của hắn.

Giang Oanh Nguyệt thông minh hơn nàng rất nhiều, tất nhiên cũng hiểu được đạo lý như vậy, nhưng nàng ấy vẫn cố chấp hỏi ra lý do, rồi lại khóc như một đứa trẻ bướng bỉnh.

Phù Dữu nghe vậy cũng rất đau lòng, nàng tự quyết định cho Giang Hoán lui xuống, ngồi vào bên cạnh ôm lấy nàng ấy.

"Đừng khóc đừng khóc, ta biết Oanh Nguyệt trọng tình cảm, nhưng chúng ta đều biết khi xảy ra loại chuyện này, giữ được mạng là tốt lắm rồi…"

Vừa dứt lời, nàng cảm giác rõ ràng được Giang Oanh Nguyệt ôm mình chặt hơn, nên lại tiếp tục nói.

"Chắc chắn tiên sinh đã nói với ngươi rồi, sau khi Ngu Phi bị vạch mặt, bà ta đã bị trừng phạt rất nặng, coi như trút giận cho chúng ta! Nghe nói hôm trước bà ta quỳ thật lâu bên ngoài Ngự Thư Phòng, nhưng Bệ hạ vẫn không chịu gặp mặt bà ta."

Giang Oanh Nguyệt thấp giọng nức nở: "Ta hiểu, chỉ là ta không kìm được lòng mà xót thương cho hắn."

Tay nàng ấy dùng sức vặn chiếc khăn.

"Ngươi cũng biết nhà ta rồi đó, từ nhỏ ánh mắt của phụ thân, mẫu thân luôn dán chặt lên người Nhị ca, ngay cả hộ vệ của ta cũng là Nhị ca sợ ta lên phố không an toàn, nên mới thường phái người bên cạnh hắn tới bảo vệ ta, người tới nhiều nhất là Giang Hoán."

"Hắn ta là người ở bên ta lâu nhất, nhưng ngươi nói xem, xảy ra chuyện như vậy, hắn ta cứu cũng không được, không cứu cũng không được, có lẽ hình phạt cho tội lơ là nhiệm vụ còn nhẹ hơn việc mạo phạm tiểu thư. Cái đầm nhỏ đó lại không sâu, có ngươi và nhiều ma ma nha hoàn như vậy, tất cả đều có thể kéo ta lên, nhưng hắn vẫn không chút do dự nhảy xuống, thậm chí còn dám ôm ta lên khi cả người ta đang ướt đẫm."

"Ngươi không biết bơi, được cứu lên nhanh như vậy còn bất tỉnh vì nhiễm lạnh, nếu chậm trễ thêm chút nữa, ta ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ."

Phù Dữu cúi đầu nghe nàng ấy chậm rãi nói, sau đó vỗ nhẹ lên tay nàng ấy.

"Hơn nữa Ngu Phi vốn nhằm vào ta, ngày ấy bất kể là ai rơi xuống nước, ở đó chỉ có một mình Giang Hoán là nam nhân, hắn cứu ai trong chúng ta cũng là tội chết."

"Ngu Phi vốn muốn lợi dụng Giang Hoán."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!