Chương 13: (Vô Đề)

Xâu cá muối kia thật sự quá thơm.

Lớp ngoài phủ đầy hạt tiêu, muối, hương liệu, đặt dưới gốc mai để gió thổi mấy ngày mấy đêm, sau đó được bàn tay nhỏ của Phù Dữu móc vào thành xâu. Một đường từ cổng chính Giang phủ đến đại sảnh tiếp khách của sân chính, ai đi qua cũng đều quay lại nhìn, thậm chí còn có người thèm thuồng nuốt nước miếng cả buổi, bị ma ma đuổi theo mắng cho một trận.

Mùi hương quý giá trong phòng dần bị lấn át, mùi cá xộc thẳng vào mũi Giang Hoài Chi, cuối cùng hắn cũng không nhịn được phải ngẩng đầu lên.

"… Làm gì thế?"

"Ta tới tặng quà cho tiên sinh."

Nàng đặt hộp gỗ đàn hương trên tay xuống trước mặt hắn, nhưng mấy xâu cá muối kia lại không biết đặt chỗ nào mới tốt.

"Cha mẹ nói ta phải học đạo lý đối nhân xử thế, ngày lễ ngày tết phải tặng quà cho tiên sinh."

"…"

Giang Hoài Chi im lặng một lúc lâu, sau đó không khỏi nở nụ cười.

"Lời này có thể nói công khai như vậy?"

"Hả? Không được sao?"

"Thứ nhất, nếu để Ngôn quan (*) biết chuyện, chắc hẳn sẽ rất vui lòng dành một quyển tấu chương để viết về ta."

(*) Chức quan chủ yếu chịu trách nhiệm giám sát và khuyên răn.

Hắn ung dung tựa lưng vào ghế, nhìn nàng xoay quanh phòng.

"Thứ hai, nếu Thừa tướng đại nhân và Trưởng Công chúa điện hạ biết chuyện, chắc hẳn sẽ rất vui lòng mắng trò một trận."

"Vì sao lại mắng ta?"

Phù tiểu nương tử vô cùng ấm ức.

"Bọn họ nhất quyết bắt ta đến đây tặng quà, ta đã đến rồi, vậy mà vẫn không được sao."

"… Ở bên ngoài tốt nhất không nên nhắc tới hai chữ tặng quà này."

Cuối cùng Giang Hoài Chi không nhìn nổi nữa, đứng dậy tiếp nhận ba xâu cá muối trong tay nàng, ngón tay thon dài xẹt qua lòng bàn tay nàng, cảm nhận được nhiệt độ hơi lạnh.

"Sợ rằng đây không phải là ý tưởng của người trong nhà đúng không?"

"Tất nhiên!"

Phù Dữu nhảy nhót đi theo hắn, nhìn hắn đặt cá muối lên khay.

"Món này tự tay ta muối đó, muối mất vài ngày!"

"Ừm, giống trò." (*)

(*): Từ cá muối này còn chỉ sự lười biếng, ý nói Phù Dữu lười biếng.

Giang Hoài Chi cười dịu dàng, dường như ám chỉ điều gì đó.

Từ trước đến nay Phù Dữu hiếm khi hiểu được ẩn ý trong lời nói của người khác, thế nên nàng vẫn tiếp tục: "Tiên sinh có biết vì sao ta lại muốn ướp cá muối không?"

Hắn rất kiên nhẫn: "Nói thử xem."

"Mấy ngày trước tiên sinh giảng bài trong sách cổ, không phải ngài nói đệ tử nhà người ta theo học thầy đều mang quà tới nhập học sao?" Ánh mắt nàng có chút nhảy nhót hưng phấn: "Ta cũng học theo người xưa!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!