Chương 12: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Cũng không có gì."

Tam thẩm cười đáp.

"Chỉ là muội muội Kiều Nhi của con từ nhỏ đã theo học tại từ đường trong phủ, may mắn có vài phần danh tiếng, chúng ta cũng muốn tìm tiên sinh bên ngoài cho con bé, vừa rồi nhìn thấy Dữu Nhi lòng đầy căm phẫn, lại sợ tiên sinh quá hung dữ khiến Dữu Nhi bị ấm ức nên mới hỏi như vậy."

"Thẩm đừng nghĩ như thế, tiên sinh của ta diện mạo tuấn tú, tính tình dịu dàng, rất uyên bác cũng rất nghiêm túc trong vấn đề nghiên cứu học vấn, dám thẳng thắn đòi lại lẽ công bằng trước mặt Hoàng thượng. Bình thường tiên sinh cũng đối xử với ta rất tốt, thẩm hãy coi những điều ta vừa nói là lời nói đùa của trẻ con, đừng vì vậy mà cảm thấy tiên sinh không tốt."

Dường như nàng thật sự cho rằng mọi người sẽ có ấn tượng không tốt với Giang Hoài Chi chỉ vì vài lời ít ỏi của nàng, lời nói ra miệng vô cùng bênh vực người mình.

Trong mắt những người có mặt ở đây đều có chút phức tạp.

Dù sao cũng là nữ tử đã đính hôn, khen ngợi một chàng trai trẻ không lớn hơn bao nhiêu tuổi thực sự không ổn. Nhưng nghĩ đến tình nghĩa thầy trò, mọi người chỉ cho rằng nàng tính tình trẻ con nên cũng không nhiều lời.

"Tỷ tỷ nói đùa, tất nhiên Giang Thái phó rất tốt."

Tiểu cô nương xinh đẹp ngồi bên cạnh Tam thẩm cười nói, trông nàng ta có vẻ nhỏ hơn nàng ba bốn.

"Ngày ấy đến hiệu sách của Giang gia mua sách, gặp được Thái phó đại nhân, cách đối nhân xử thế và cách nói chuyện thực sự khiến Kiều Nhi khâm phục, tuy nhiên muội không được may mắn như tỷ tỷ, chỉ có thể tìm được tiên sinh thuộc nhánh phụ của Giang gia."

"Muội từng gặp hắn?"

Ngẫm nghĩ một chút, Phù Dữu gật đầu.

"Cũng đúng, chẳng phải hắn là quân tử mà mọi quý nữ ở kinh thành đều ngưỡng mộ trong lời đồn sao, nhưng chắc chắn hắn sẽ không nhận học trò mới đâu, hắn nói sự xuất hiện của ta vốn là chuyện ngoài ý muốn."

"…"

Trưởng Công chúa An Dương nghe vậy thì nghẹn lời, bà không khỏi buồn cười.

Đứa nhỏ ngốc này do mình sinh ra, lúc nói chuyện có thể đừng thật thành như vậy được không?

Đúng là ta đã hợp tác với Hoàng hậu nương nương làm ra chuyện này, nhưng con cũng không cần công khai nhận xét của người ta ra ngoài như vậy chứ!

"Thế nên Kiều Nhi mới nói tỷ tỷ may mắn."

Phù Kiều cười khanh khách, tay trái cầm một quyển sách, tay phải xách làn váy tiến về phía nàng.

"Kiều Nhi gặp chút vấn đề trong việc học, nghĩ mình không được Thái phó dạy dỗ, có thể học hỏi từ học trò của Thái phó đại nhân cũng đáng giá, nên muội đặc biệt mang sách tới tiệc sinh nhật của tỷ tỷ."

Được lắm.

Lúc này Trưởng Công chúa đã không cười nổi nữa.

Việc Dữu Nhi nhà bà lười biếng không thạo văn chương cả Phù gia này ai cũng biết, đây chẳng phải là cố ý làm khó muốn giẫm lên mặt mũi nàng hay sao?

Không biết tên thiếu đạo đức nào xúi giục Phù Kiều làm như vậy!

Bà cau mày, đang định quát nàng ta dừng lại, ai ngờ đứa nhỏ ngốc nhà bà lại không nghe ra ý tứ kia, trực tiếp đồng ý: "Được thôi."

Thôi, con lớn không cần mẹ.

Trên mặt Phù Dữu tràn đầy vẻ ngây thơ, nàng nở nụ cười ngọt ngào với người muội muội không mấy quen thuộc, xoè bàn tay nhỏ trắng nõn ra nhận lấy quyển sách kia.

Trên sách còn sót lại nhiệt độ từ lòng bàn tay của muội muội, cảm giác như muội muội đã cầm nó rất lâu. Nàng chăm chú đọc, hai hàng lông mày đẹp lập tức cau lại, điều này khiến cha mẹ huynh tỷ, thậm chí là lão thái thái cũng cảm thấy lòng chùng xuống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!