Chương 11: (Vô Đề)

Rạng sáng, còn chưa tới giữa giờ Dần Phù Dữu đã mở to đôi mắt sưng đỏ, mơ màng ngồi dậy từ trên giường.

Đêm qua một tay nàng ôm chăn mềm, một tay ôm sách kiểm tra, ném cũng không được, không ném cũng không được. Nàng vừa khóc vừa tức giận mắng Giang Hoài Chi, cũng không biết chìm vào giấc ngủ từ lúc nào.

Kết quả thật bất hạnh, đến giờ nàng vẫn tự nhiên tỉnh lại.

Nghe thấy tiếng động trong phòng, Mộc Lan ngáp một cái, vội vàng bê chậu nước đã chuẩn bị từ sớm tiến vào: "Tiểu nương tử… Ha…Chào buổi sáng…"

"Chào buổi sáng…"

Phù Dữu yếu ớt đáp lại, thoạt nhìn như sắp mất đi nửa sinh mạng: "Hôm nay ta có thể không đi học…"

"Có thể…" Mộc Lan cũng không khá hơn bao nhiêu, hai mắt đều díu lại chỉ còn một khe hở nhưng vẫn cố gắng kéo tay nàng vào chậu nước ấm: "Không phải tiểu nương tử vừa đón sinh nhật hôm qua sao, lão gia đã xin cho tiểu nương tử nghỉ hai ngày."

Nàng nghĩ ra rồi.

Nàng được nuông chiều từ nhỏ, việc tổ chức sinh nhật lại càng phô trương hơn, tổ chức một lần trong cung vẫn chưa xong, ngày hôm sau còn phải làm yến tiệc gia đình, đại ca đại tẩu, nhị tỷ đã xuất giá từ lâu, thậm chí cả lão thái thái lớn tuổi cũng đều tụ tập lại vì cô nhóc nàng.

Nghĩ đến đây, nàng nâng bàn tay vừa mới rửa sạch lên dụi mắt: "Vậy, vậy ta rời giường làm gì?"

"Nô tỳ cũng không biết." Dáng vẻ Mộc Lan khóc không ra nước mắt: "Nô tỳ cũng tưởng hôm nay có thể ngủ ngon, ai biết tiểu nương tử lại tỉnh…"

"…"

Phù Dữu quấn mình trong chiếc chăn mềm mại ấm áp, chỉ do dự một giây, nàng dứt khoát đá chân nằm xuống, nhưng rồi lại lập tức nhấc chân nhảy dựng lên.

Mộc Lan choáng váng.

Gần đây tiểu nương tử không chỉ hiếu học mà còn thích vận động?

"Không phải…" Phù Dữu bị cộm đến nhe răng trợn mắt, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó: "Nằm lên sách."

"Tiểu nương tử còn ôm sách đi ngủ?"

Mộc Lan càng choáng váng hơn.

Phù tiểu nương tử, người được mệnh danh là mỹ nhân lười biếng nhất kinh thành suốt mười sáu năm qua vừa ngủ vừa ôm sách, do mình chưa tỉnh ngủ hay do tiểu nương tử lén uống quá nhiều rượu?

"Hắn tặng."

Những ngón tay tựa như gốc hành v**t v* trang sách, Phù Dữu lại muốn khóc.

"Ngươi không biết ta đã vui mừng thế nào khi nhận được quà từ hắn đâu, nhiều quà như vậy ta đều chưa mở, ta chỉ mở quà của hắn đầu tiên, kết quả hắn lại tặng ta thứ này, huhu…"

Tiểu nương tử như bị ấm ức nặng nề, la lối khóc lóc trên giường một trận.

Mộc Lan hiểu ra, không khỏi "Xì" một tiếng cười lớn: "Tiểu nương tử đừng giận, tiên sinh thì có thể tặng được gì, đơn giản chỉ là văn phong tứ bảo và sách cổ thôi, đồ Thái tử điện hạ tặng ở gian ngoài ngài còn chưa mở ra đâu, chi bằng xem của vị hôn phu đi? Nhất định có thể thấu hiểu lòng ngài."

"Lý Càn Cảnh còn có thể tặng cái gì, năm nào cũng châu ngọc trâm vàng, cái gì đắt tiền đều bị y chọn, trang sức mấy năm nay sắp bị y gói vào đó hết rồi."

Toàn bộ đầu của Phù Dữu vùi trong chiếc gối mềm, giọng nói rầu rĩ truyền ra.

"Không phải hôm qua ngươi còn chọn một cây trâm cắm trên đầu ta sao, y mừng muốn điên rồi."

"Là nô tỳ tự tiện làm chủ."

Nghe thấy Thái tử điện hạ vui vẻ, Mộc Lan cũng thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Vậy nếu tiểu nương tử không mở, nô tỳ vẫn sẽ theo lệ cũ bảo đám nha đầu phía dưới thu dọn tất cả những đồ vật bên ngoài cất vào kho, tiểu nương tử nhìn cũng đỡ phiền."

"Ừm… Đi đi…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!