Ồn ào một trận như vậy, bữa tiệc sinh nhật cũng trở nên vô vị, sau hai lượt rượu thì tàn tiệc.
Cha mẹ đang trò chuyện với vài vị thúc bá mà nàng quen biết, Lý Càn Cảnh dường như đã bị Hoàng hậu gọi đi ngay khi bữa tiệc kết thúc. Phù Dữu cố gắng giữ quy củ bước ra khỏi điện, cho đến khi cách xa tiếng ồn ào náo nhiệt trong điện, gió lạnh ban đêm thổi qua mặt, lập tức thổi bay đi cảm giác khô nóng trong lòng nàng.
Nàng đứng tại chỗ nhắm mắt lại, dang rộng hai tay hít thở không khí trong lành, miệng không khỏi phát ra tiếng thở dài.
Thật thoải mái!
Vừa yên tĩnh lại mát mẻ, từ sáng sớm dậy chuẩn bị đến yến tiệc lúc hoàng hôn, cả ngày nay nàng chưa lúc nào thoải mái đến vậy!
"Cẩn thận cảm lạnh."
Giọng nói trong trẻo vang lên bên tai, Phù Dữu lập tức mở mắt ra, quay đầu nhìn thấy người tới, nàng nhất thời nhảy nhót: "Tiên sinh!"
"Ừ." Giang Hoài Chi ấm áp đáp, ánh trăng sáng tỏ hắt nhẹ lên gương mặt hắn, tăng thêm vài phần trong trẻo tuấn tú: "Đêm đã khuya rồi, sao còn chưa về?"
Nàng ngước khuôn mặt nhỏ lên cười ngọt ngào, hiện tại nàng mới cao đến bả vai hắn: "Ta muốn về, nhưng cha mẹ còn chưa nói chuyện xong!"
"Vậy vào điện chờ đi, gió hơi lớn."
"Bên ngoài mát mẻ!" Phù Dữu đứng bên cạnh hắn, ngửi mùi tuyết tùng như có như không, ma xui quỷ khiến nàng nhõng nhẽo: "Không muốn đợi, tiên sinh đưa ta trở về được không?"
Lời vừa ra khỏi miệng, nàng lập tức cảm thấy mặt mình nóng bừng.
Thật ra nàng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi hắn, nhưng dường như không phải nói như vậy…
"… Đi thôi." Giang Hoài Chi hơi sửng sốt, lắc đầu cười khổ: "Có điều gì muốn hỏi thì hỏi đi."
Hắn chắp tay đi phía trước, Phù Dữu không có thời gian xấu hổ khi bị nhìn thấu, vội chạy bước nhỏ đuổi theo.
"Sao ngài biết là Ngu Phi làm?"
"Chuyện này không khó để điều tra ra." Hai bóng dáng một lớn một nhỏ bị ánh trăng chiếu dài trên đường cung: "Giang Hoán là thân tín được ta nuôi dưỡng, trong những thời điểm quan trọng, dù có phải ra tay thì hắn ta cũng biết cách tránh điểm mấu chốt, một tiểu nha hoàn có vài phần cứng miệng, liệu có thể chịu đựng được bao lâu."
Nghĩ đến hình ảnh kh*ng b* ngày hôm ấy, tiểu nha hoàn kia bị kiếm đâm nằm trên mặt đất vẫn còn giãy giụa. Phù Dữu hiểu ra, hít một hơi lạnh: "Cho dù như vậy, Ngu Phi vẫn luôn ở trong hậu cung, muốn lấy được chứng cứ cũng không dễ."
"Đúng vậy." Giang Hoài Chi hơi gật đầu, hiếm khi kiên nhẫn: "Sau khi suy đi nghĩ lại, ta đành nói chuyện này cho Càn Cảnh, lại thông qua Càn Cảnh báo cho Hoàng hậu nương nương, nương nương nghe nói trò suýt bị hãm hại rơi xuống nước, thì nhanh chóng phái người thu thập chứng cứ từ trong hậu cung."
"Vậy ra Hoàng hậu nương nương và Lý Càn Cảnh đều biết chuyện này? Bọn họ chỉ đang xem ta diễn kịch?!"
Tai nàng lập tức đỏ bừng, xấu hổ tới mức muốn tìm cái giếng để nhảy xuống.
"Hoàng hậu nương nương đoan trang hào phóng cũng thôi đi, nhưng sao Lý Càn Cảnh có thể nhẫn nhịn không rên một tiếng!"
"Tất nhiên là y không nhịn được, lúc biết chuyện suýt nữa y đã lật nóc nhà." Giang Hoài Chi cười khẽ, dùng giọng điệu rất bình thường nói ra lời đáng kinh ngạc: "Thế nên ta đã cảnh cáo y, tối nay là đất diễn của Dữu Nhi, nếu y dám nói thêm một lời, ta sẽ giao bài tập cho y nhiều gấp mười lần."
"…"
Phù Dữu nghẹn lời, ngẩng đầu nhìn vị công tử nho nhã cao quý bên cạnh, buột miệng thốt ra: "Tiên sinh, sao ta luôn có cảm giác lúc thì ngài là thần tiên từ trên trời rơi xuống, lúc lại giống như ma quỷ vậy?"
"Nhìn người, vốn dĩ không nên nhìn một phía, mà phải suy nghĩ đa chiều mới có thể đưa ra phán đoán của riêng mình."
Khi nói ra những lời này, Giang Hoài Chi cũng thầm khen ngợi bản thân từ tận đáy lòng.
Trong tình huống này vẫn có thể giảng đạo lý, hắn thật sự là một nhân tài hiếm có trong việc dạy dỗ con cháu hoàng thất.
"Ta biết rồi!"
Phù Dữu lười biếng nhiều năm, suy nghĩ đơn giản, đầu óc cũng không sáng suốt cho lắm, nhanh chóng tiếp nhận sự đầu độc về tinh thần của hắn, ngược lại còn khen ngợi hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!