Chương 1: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trời lạnh cóng, lớp tuyết dày mới phủ xuống ngày hôm qua đang lười biếng đè lên cành mai, trong chiếc chậu than vàng được trong cung ban thưởng đang nổ lách tách những tiếng động rất nhỏ. Đám nha hoàn trong sân đang tụ thành từng tốp bên cửa sổ, nhìn thác nước bên hòn non bộ đã ngừng chảy từ lâu, thỉnh thoảng còn có người ngủ gật.

"Ta dùng hết tiền tích góp để hiếu kính ma ma, vất vả lắm mới được đổi đến Ẩm Khê Uyển này." Tiểu nha hoàn quấn tấm thảm dày trên người, vẻ chán chường nồng đậm toát lên trong giọng nói của nàng ta: "Các tỷ tỷ đúng là không lừa ta, đây quả nhiên là nơi tốt nhất trong phủ Thừa tướng."

"Đúng quá còn gì nữa." Rất nhanh đã có người ngáp dài đáp: "Người trong viện khác, trời còn chưa sáng đã phải dậy thắp đèn, hầu hạ các chủ tử súc miệng mặc xiêm y, trước giờ Thìn phải đến bên ngoài phòng lão thái thái đợi thỉnh an, tốt xấu gì trên tay các chủ tử còn có lò sưởi, ta thấy các nha đầu bà tử khác mặt ai cũng đỏ bừng vì lạnh."

Lời nàng ta vừa dứt, trong phòng đột nhiên truyền đến một tiếng ho khan, đám nha hoàn giật mình bừng tỉnh liếc nhìn người đang đi tới, vội vàng cúi đầu xếp thành một hàng.

"Mộc Lan tỷ tỷ."

Người tới có tuổi tác hơi lớn, mặc bộ váy lụa màu xanh chất liệu vải thượng hạng, chiếc áo choàng nhung trắng còn chưa kịp cởi ra, rõ ràng là đại nha hoàn quản lý viện tử này, nàng ấy nhìn quanh bốn phía, âm thầm thở dài.

Đáng lẽ ra nàng ấy nên mắng những nha hoàn lười biếng này, nhưng nàng ấy thật sự không biết nên mắng thế nào.

Vị chủ tử sống trong Ẩm Khê Uyển này là Phù Dữu – Cô con gái nhỏ được cưng chiều nhất phủ Thừa tướng, đính hôn với Thái tử đương triều từ trong bụng mẹ, sau khi sinh ra được ban tên có âm điệu đồng âm với từ "Giáng phúc", nàng lớn lên trong sự cưng chiều, yêu thương của cha mẹ và lão thái thái, không cần phải thỉnh an sớm tối, cầm kỳ thư họa cũng không phải học.

Khi các viện tử khác bận rộn mài mực thì viện tử của bọn họ bày đồ ăn, khi các viện tử khác tổ chức hội thơ thì viện tử của bọn họ vẫn đang bày đồ ăn. Chỉ trong vài năm Ẩm Khê Uyển đã trở thành một nơi béo bở trong phủ được mọi người đổ xô đến. Vị trí nha hoàn trong Ẩm Khê Uyển rất khó để xin vào, thậm chí bị các ma ma lòng dạ hiểm độc ra giá trên trời.

Lương như nhau nhưng lại nhàn muốn chết, làm gì có ai không muốn tới.

Mộc Lan tiện tay đặt áo choàng sang một bên, mắt nhắm mắt mở: "Hôm nay tiểu nương tử vẫn không chịu dậy, không cần dọn đồ ăn sáng lên đâu, lát nữa dặn phòng bếp chuẩn bị cơm trưa sau đó đưa đến đây."

"Vâng ạ." Đám nha hoàn đồng thanh đáp, rồi lại liếc nhìn lẫn nhau: "Tỷ tỷ, hôm nay chúng ta làm gì đây?"

"…" Mộc Lan bị câu hỏi này làm cho đau đầu, nhìn quanh một vòng, cuối cùng gõ lên chiếc bàn trong thư phòng sạch sẽ đến mức có thể làm gương đồng.

"Nếu thật sự không có việc gì làm thì lau lại một lần nữa đi."

Dứt lời, nàng ấy ngồi xuống bên ngoài hành lang.

Bên trong phòng than ấm quá khiến cả người có chút buồn ngủ, nếu buổi trưa tiểu nương tử tỉnh dậy mà nàng ấy cứ mơ màng đến hầu hạ thì cũng không tốt, thôi thì dứt khoát ngồi dưới mái hiên để gió lạnh thổi cho tỉnh táo.

Ai ngờ nàng ấy vừa mới đặt đệm mềm xuống định làm ổ thì bỗng cảm thấy mặt đất rung chuyển, cả người mất thăng bằng ngã xuống nền tuyết lạnh băng!

"Động đất?" Mộc Lan nhảy dựng lên, sợ tới mức tỉnh cả cơn buồn ngủ, vội vàng lớn tiếng gọi: "Cứu tiểu nương tử ——"

Lời còn chưa dứt, một đám người đen nghìn nghịt đã từ ngoài cổng xông vào, nhìn thấy nàng ấy thì hét loạn: "Tiểu nương tử đâu? Tiểu nương tử dậy chưa!"

"Vẫn… Vẫn chưa…" Mộc Lan bị quát cho bối rối, lắp bắp trả lời: "Có, có chuyện gì thế?"

"Đã là giờ nào rồi!" Người dẫn đầu là Vương ma ma trong phòng phu nhân, mặt đỏ bừng bừng không biết là do đi vội hay bị lạnh: "Bệ hạ muốn từ hôn, Bệ hạ muốn giải trừ hôn ước giữa Thái tử điện hạ và tiểu nương tử nhà chúng ta!"

"Cái gì?!"

Phù thừa tướng có danh vọng cực kỳ cao ở trong triều, khi Thánh thượng đăng cơ ông đã lập được những thành tựu to lớn, không lâu sau đó lại cưới muội muội ruột của Thánh thượng, Trưởng Công chúa An Dương. Hôn ước của tiểu nương tử nhà bọn họ do chính Bệ hạ định ra vào năm đó, khi Trưởng Công chúa đang mang thai tiểu nương tử!

Năm ngoái, sau sinh nhật cập kê của tiểu nương tử, chuyện hôn sự vẫn mãi không có động tĩnh gì, người trong phủ đều nghĩ Bệ hạ thương tiếc nàng tuổi còn nhỏ nên muốn nàng hiếu thảo với cha mẹ thêm hai năm, sao bây giờ lại giải trừ hôn ước!

Mộc Lan không rảnh lo lễ nghĩa gì nữa mà lập tức xông vào phòng ngủ cao nhất trong viện, vén tấm rèm ấm áp màu vàng nhạt làm từ chất liệu tốt nhất lên.

"Tiểu nương tử, ngài tỉnh dậy đi!"

"… Ta vừa mới nói là không ăn sáng rồi mà, sao lại gọi nữa."

Giọng nói ngọt ngào của thiếu nữ truyền ra từ bên trong rèm, giọng điệu lười biếng khó giấu được vẻ bất mãn.

"Trước kia ngài ngủ thế nào cũng được nhưng hôm nay ngài phải dậy!" Mộc Lan dùng cả hai tay đỡ lấy bả vai gầy yếu của nàng, ý đồ muốn cứng rắn kéo người dậy: "Ngài có biết Bệ hạ muốn giải trừ hôn ước giữa ngài và Thái tử điện hạ không, lão gia và phu nhân đang đợi ngài ở đại sảnh chính viện đấy!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!