Chương 4: (Vô Đề)

Vào cung làm thái giám nhiều năm, đã quen nhìn lòng người hiểm ác, cũng nhìn đủ các loại người rồi, nhưng đây là lần đầu tiên Trình Tụ gặp một kẻ ngốc.

Nàng ta dường như vẫn không biết mình sắp phải đối mặt với điều gì, cũng không biết hoàn cảnh của mình khó khăn đến mức nào, nàng ta ngốc nghếch cười, nói những lời lung tung để dỗ dành hắn.

Trong lòng hắn có chút đắc ý, biết nàng ta đang lấy lòng hắn, muốn sống tốt những ngày tháng sau này, một cô nương được nuông chiều như vậy cũng phải cúi đầu trước hắn, điều này khiến hắn khá hài lòng.

Trình Tụ thậm chí còn nghĩ, nếu nàng ta thành thật ngoan ngoãn, Trình Tụ tâm trạng tốt có lẽ sẽ cho nàng ta một cuộc sống không lo cơm ăn áo mặc, để nàng ta sống tốt.

Nhưng Lương Ngân Liễu này quá không biết tiến lui rồi!

Hắn nhìn bộ dạng ngốc nghếch không biết trời cao đất dày của nàng ta là lại tức.

Nàng ta thật sự rất to gan

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Lương gia sao lại nuôi ra một cô nương to gan lớn mật như vậy.

Khi đôi môi mềm mại kia chạm vào má hắn, hắn hận không thể bóp c.h.ế. t nàng ta.

Trình Tụ cố ý muốn dọa nàng ta, nào ngờ nàng ta lại còn hăng hái hơn cả hắn, trong sáng vô tư, đôi mắt đẹp lấp lánh ánh sáng của sự vô tri.

Trên người nàng ta rất thơm, thơm đến mức khiến hắn đau đầu, khiến hắn không nghĩ được gì cả, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào đôi mắt đẹp, đôi môi đẹp của nàng ta.

Trớ trêu thay nàng ta lại không hề sợ hãi, trong trẻo nhìn hắn.

Trình Tụ bị bộ dạng ngốc nghếch của nàng ta chọc tức bỏ đi, chạy xong mới nhận ra, nàng ta đang ở nơi hắn thường ngủ, bị nàng ta chiếm mất rồi, hắn ngủ ở đâu?

Trình phủ đương nhiên có rất nhiều viện, hắn tùy tiện ở viện nào cũng được, nhưng hắn chỉ không muốn để Lương Ngân Liễu đạt được ý muốn, tại sao hắn phải chạy?

Đáng lẽ phải đuổi Lương Ngân Liễu ra ngoài, để nàng ta thấy sự lợi hại của mình.

Đợi đến khi hắn nghĩ thông suốt chạy về, nàng ta đã cuộn tròn thành một cục, ngủ ngon cực kỳ.

Hắn tức đến nghiến răng, đưa tay muốn kéo người dậy.

Vừa đúng lúc nàng ta lật người, chăn trượt xuống, vóc dáng yểu điệu lộ ra hoàn toàn.

Hắn là một thái giám, tuy nói không bận tâm đ ến chuyện nam nữ, nhưng không có nghĩa là hắn không phải nam nhân, gặp thứ đẹp tự nhiên sẽ nhìn thêm hai cái.

Hắn do dự một chút, ánh mắt lại rơi vào đôi môi hồng nhuận của nàng ta.

Khi nàng ta vừa hôn hắn, không hề có chút ghê tởm hay bất đắc dĩ nào, ngay cả một chút vị của sự thỏa hiệp cũng không có.

Hoàn toàn là sự vui vẻ thuần túy.

Đây là một kẻ ngốc đã phát điên rồi!

Trình Tụ căm hận đưa ra kết luận.

Hắn phất tay áo rời đi.

---------

Theo quy củ của triều ta, tân nương gả được ba ngày phải theo phu quân về nhà mẹ đẻ lại mặt.

Ta liên tục hai ngày không gặp Trình Tụ, cũng vui vẻ tự tại, trong viện đánh quyền múa kiếm, dạo chơi khắp viện lớn của Trình phủ, thời gian trôi qua thật nhanh, cho đến tối ngày thứ hai mới nhớ ra chuyện về nhà mẹ đẻ.

Ta nghĩ một lát, sai tiểu thái giám vẫn luôn theo sau ta đưa cho hắn một phong thư: [Ngày mai lại mặt, Đốc công còn nhớ không?]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!