Chương 27: (Vô Đề)

Trình Tụ từng bước đi tới, hành lễ với hoàng tử đó: "Nội tử ngu dốt, có nhiều lời mạo phạm, xin Tam hoàng tử thứ lỗi.

"Hóa ra là Tam hoàng tử bị cấm túc một thời gian trước. Nhưng sao giờ hắn lại ra ngoài được? Trình Tụ miệng thì cung kính, nhưng hành động lại không thể nói là cung kính, hắn che ta ra sau lưng, nhìn thẳng vào hắn:"Tam hoàng tử đã dùng bữa chưa? Nếu chưa, không bằng cùng dùng bữa?"

"Không phiền Đốc công phí tâm!

"Tam hoàng tử lạnh lùng đáp, hất tay áo bỏ đi. Lãnh Tu Nhiên nói người này có hoài bão lớn, thật khiến ta bật cười. Đêm đó. Trình Tụ một tay nắm eo ta, tay kia không yên phận mà dò xét:"Liễu nương, sao nàng lại tốt đến vậy?

"Hắn không giấu được tình yêu của mình, ta run rẩy theo tình yêu của hắn. Hắn ôm ta vào lòng, gắn bó thân mật, áp mặt vào mặt ta, khẽ nói:"Nếu một ngày nào đó ta chết, Liễu nương không được tái giá."

Một lúc lâu sau, hắn lại nói: "Cho dù tái giá, cũng không được tìm Lăng Quyết."

Lại một lúc nữa, hắn nghiến răng: "Cho dù gả cho Lăng Quyết, cũng không được quên ta."

Ngày hôm sau, ta liền hiểu ý nghĩa trong lời nói của hắn.

Hoàng thượng không biết vì sao lại tha thứ cho Tam hoàng tử, đem chuyện cha con bất hòa đổ lên người Trình Tụ. 

Dù không bãi chức hắn, nhưng cũng tước đi thực quyền của hắn. Mấy ngày nay Trình Tụ vẫn chưa về, ở trong cung hầu hạ thánh giá.

Trình Tụ thất thế, lại không chịu về, trốn tránh không gặp ta, cũng không biết rốt cuộc hắn có ý gì.

Ta liền không dám qua lại với người nhà nữa, nhưng may mắn là hai tỷ tỷ đều nhớ đến ta, thỉnh thoảng viết thư an ủi ta.

Ta không căng thẳng như các nàng ấy tưởng tượng.

Ta chỉ đang nghĩ, Trình Tụ sẽ lật mình như thế nào?

Thời gian trôi nhanh, chẳng mấy chốc đã đến Tết. Lãnh Tu Nhiên cũng được điều về.

Năm nay ta không thể về nhà đón Tết.

Trình Tụ cũng không thể về ăn Tết. May mắn là trong phủ không chỉ có một mình ta, ta cùng Trúc Linh và Đỗ Nhược hứng thú bừng bừng dán câu đối, treo đèn lồ ng, mọi người đều tất bật, nhất thời cũng có chút không khí đón Tết như mọi năm ở nhà.

Màn đêm buông xuống, Trương ma ma bên cạnh mẹ ta đến tận cửa, mặt mày tươi cười: "Phu nhân, đại nương tử mời người về cùng đón giao thừa, cùng vui vẻ cho náo nhiệt."

"Thật sao?"

Ta có chút bất ngờ vui mừng, trong lòng nghĩ cha mẹ vẫn nhớ đến ta, chắc là nghĩ Trình Tụ khả năng cao sẽ không về, nên đặc biệt sai người đến gọi ta.

"Đương nhiên là thật.

"Ta hớn hở đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa Trình phủ, xe ngựa đã được chuẩn bị sẵn. Tuyết nhỏ lất phất bay, pháo hoa rực rỡ từ xa, bầu trời đầy sao, và ánh đèn lồ ng đỏ tĩnh lặng chiếu xuống đất, hòa tan một gam màu ấm áp vào không gian giữa trời và đất. Ta đột nhiên dừng bước."Trương ma ma, nói với mẹ, ta không về nữa đâu.

"Ta nhìn vệt ấm áp đó, khẽ nói. Biểu cảm của Trương ma ma nhất thời có chút đờ đẫn:"Cái này..."

"Ta muốn đợi hắn về.

"Ta đã quyết tâm, quay người về phủ. Minh Hiên Đường, Trúc Linh và Đỗ Nhược đã quay lại chơi bài, ta một mình ngồi trên giường la hán đọc sách. Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️ Giờ Tý ba khắc, ngoài cửa sổ gió tuyết vần vũ, Trình Tụ bất chấp tuyết rơi trở về. Hắn vén tấm rèm dày cộp lên, chiếc áo choàng trên người dính đầy tuyết, má hơi ửng hồng, hàng mi đen dày ướt át, như tuyết rơi trên mi rồi tan chảy. Mắt hắn trong veo, ôn hòa nói:"Liễu nương."

Ta lười biếng tựa vào giường la hán, dùng sách che nửa mặt, mắt nhìn hắn chăm chú, hừ một tiếng: "Đốc công để người ta đón ta về, chẳng lẽ là không muốn cùng ta đón Tết sao?

"Lúc đầu ta thực sự rất muốn về, nhưng vừa bước ra khỏi cửa thì lại có chút không đành lòng. Độc lai độc vãng, độc sinh độc tử. Thật ra đó cũng là số mệnh của hắn. Nghe vậy, hắn cười khổ:"Liễu nương sao lại hiểu lầm ta như vậy?"

Ta đã lâu không gặp hắn, thấy hắn dạo này gầy đi nhiều, ta lại không đành lòng trách hắn nữa, đứng dậy giúp hắn cởi dây áo choàng: "Vậy chàng tại sao lại cố ý không về?"

Trình Tụ nắm lấy tay ta, nhìn ta rất lâu, trầm giọng nói: "Nàng và ta hòa ly đi, tiền đồ chưa biết, ta không muốn liên lụy nàng.

"Nụ cười trên mặt ta dần dần thu lại. Không đợi hắn nói thêm lần nữa, ta đột nhiên giơ tay tát hắn một cái. Khuôn mặt trắng nõn của hắn lập tức đỏ bừng. Ta nhìn chằm chằm vào mắt hắn, giọng nói lạnh lùng:"Lời này không được nói nữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!