Chương 26: (Vô Đề)

Ngày tuyết đầu mùa rơi xuống kinh thành, ta nhận được thư của Lãnh Tu Nhiên. 

Trong thư chỉ có một câu: "Vấn Bồ Tát vị hà đảo tọa, thán chúng sinh bất khẳng hồi đầu (Hỏi Bồ Tát vì sao lại ngồi ngược, than chúng sinh không chịu quay đầu lại)."

Khuyên ta quay đầu.

Thật nực cười vô cùng.

Gần đây triều đình lại có người buộc tội Đông Xưởng Đốc công.

Trình Tụ vẫn không để bụng. Hắn ngày ngày về gặp ta một lần, rồi lại vội vã quay về cung. Hắn ôm chặt lấy ta, tình yêu si mê quấn quýt: "Liễu nương, nàng hãy ăn ta đi, như vậy hai chúng ta vĩnh viễn không thể rời xa."

Trình Tụ là người như vậy, khi yêu thì điên cuồng đến chết, những lời sến sẩm đến đâu cũng có thể nói ra. Hắn đẹp, lại có vẻ xanh xao, khi nói những lời này thì tình cảm sâu đậm quấn quýt, trong mắt tràn đầy hình bóng ta, khiến lòng người xao xuyến, muốn dính chặt lấy hắn không rời.

"Mấy ngày gần đây nàng đừng ra ngoài, ta không yên tâm." Sau một lúc hôn, hắn cúi xuống dùng mũi cọ cọ mũi ta, dịu dàng hỏi: "Lãnh Tu Nhiên viết thư cho nàng rồi, đúng không?"

Ta sợ nhột, tránh hắn ra, cười tủm tỉm nhìn hắn: "Hỏi Bồ Tát vì sao lại ngồi ngược, than chúng sinh không chịu quay đầu lại."

Trình Tụ nhíu mày, ta đưa tay vuốt phẳng nỗi ưu phiền giữa hàng lông mày hắn, cố ý hỏi: "Đốc công, ngài nói ta có nên quay đầu lại không?"

"Không được."

Hắn nắm lấy cổ tay ta, hôn nhẹ lên ngón tay ta: "Liễu nương, nàng phải ở bên ta."

"Cho dù ta chết, thành ác quỷ, nàng cũng phải ở bên ta." Trình Tụ dung nhan dịu dàng, lại kéo ta vào lòng, nghiêm túc nói: "Ta không sợ chúng sinh nguyền rủa, cũng không sợ sau khi c.h.ế. t bị tiếng xấu muôn đời, ta chỉ sợ nàng không cần ta."

Ta sờ sờ mặt hắn, rất hài lòng với thái độ của hắn: "Ngài biến thành ác quỷ, ta cũng biến thành ác quỷ, hai chúng ta cùng xuống địa phủ chịu hình phạt đi!"

Trình Tụ cũng vừa lòng thỏa ý, quyến luyến không rời trở về cung.

Kinh thành gió nổi mây vần, Hoàng thượng càng thêm đắm chìm vào việc tu đạo luyện đan, không màng triều chính, giao đại quyền vào tay Trình Tụ.

Đại ca và các tỷ phu của ta đều được thăng quan, cả gia đình mang tiếng xấu, nhất thời không ai dám gặp ta nữa.

Ta đã lâu không về nhà, đành quyết tâm nghĩ cách thay đổi hiện trạng.

Hoạn quan cũng có thể là quan tốt mà.

Trình Tụ là người hơi tàn nhẫn một chút, nhưng nói về sự xấu xa, thì cũng chưa đến mức xấu tận xương tủy.

Ta dỗ dành hắn làm thêm một số việc tốt, ví dụ như những quan lại ức h.i.ế. p dân lành, nắm được nhược điểm của họ thật dễ như trở bàn tay. Trình Tụ đã c.h.é. m một loạt quan lại bóc lột dân đen, nhất thời tiếng tăm tốt lên khá nhiều.

Hai ngày nay Lương Ngân Tuyết mang thai không khỏe, ta và Lương Ngân Tô thường xuyên đến Tiền phủ bầu bạn với nàng. 

Trời lạnh rồi, chúng ta không thể cùng nàng ra ngoài đi dạo, đành ở trong phòng trò chuyện. Nàng ấy dạo này có mập lên một chút, nhíu mày nói: "Hai ngày nay luôn mơ, nói cũng lạ, cứ mơ thấy Ngân Phương, muội ấy không nói gì cả, chỉ nhìn ta, trong lòng ta cứ không thoải mái."

Lương Ngân Tô tin sâu sắc vào chuyện ma quỷ, sắc mặt trắng nhợt, nhưng vẫn an ủi Đại tỷ tỷ: "Tỷ đừng nghĩ nhiều, dưỡng thai thật tốt mới là chuyện quan trọng."

Nói chưa được mấy câu, Lương Ngân Tô đã không ngồi yên được, kéo ta vội vàng ra khỏi Tiền phủ: "Phải đi chùa cúng bái, việc không nên chậm trễ, chúng ta lập tức đi tìm đại sư xin bùa."

Xe ngựa một đường đi về Phổ Vân Tự ngoài thành, Lương Ngân Tô lo lắng không yên, không nói một lời.

Kim Phật từ bi, nhìn xuống chúng sinh, hương khói vờn quanh. Lương Ngân Tô đi tìm hòa thượng giải mộng, ta không muốn gặp hòa thượng, cũng không muốn gặp Phật, một mình đứng đợi bên ngoài điện Phật.

Đợi lâu rồi, ta đi dạo quanh chùa.

Khi đi đến dưới cây bồ đề, ta lặng lẽ đứng dưới gốc cây phát nguyện.

Cầu mong Đại tỷ tỷ của ta bình an vô sự, mẹ tròn con vuông.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!