Chương 25: (Vô Đề)

"Chuyện gì có thể khiến Lăng đại nhân cười như vậy, không bằng cũng nói cho ta nghe đi?

"Một giọng nói quen thuộc vang lên, trong lời nói đầy vẻ âm dương quái khí, còn có sự tức giận khó tả. Xe ngựa dừng lại, ta mừng rỡ, vén rèm xe lên, trực tiếp nhảy xuống, vui vẻ gọi:"Đốc công!"

Lăng Quyết không ngờ ta lại có thể nhảy xuống, vẫn dừng lại bên cạnh xe ngựa. 

Ta nhảy xuống, con ngựa của hắn giật mình, nâng vó lao về phía ta, còn Trình Tụ đang ngồi trong xe ngựa đối diện bỗng nhiên biến sắc, vội vàng đến nỗi cũng trực tiếp nhảy xuống từ xe ngựa.

Khinh công của ta rất tốt, hai bước đã tránh được. 

Lăng Quyết cũng ghìm cương ngựa lại. Ta thấy Trình Tụ lao đến, nụ cười trên mặt càng đậm. 

Sắc mặt hắn không tốt, ta lần đầu tiên thấy hắn hoảng loạn như vậy. 

Vừa nở một nụ cười nói với hắn rằng ta không sao, lại bị hắn ôm chặt vào lòng, giọng nói không kiểm soát được mà trở nên sắc bén: "Lương Ngân Liễu! Nàng muốn c.h.ế. t à?!"

Ta muốn nói ta không sao đâu.

Nhưng hắn dường như rất tức giận, rất lo lắng, trực tiếp bế ta lên.

Vòng tay hắn mạnh mẽ, nhịp tim đập mạnh, như muốn hòa tan ta vào xương cốt.

Ta vốn định tự mình đi, nhưng hắn không buông ta ra, bế ta lên xe ngựa.

Xe ngựa của Trình Tụ tốt hơn nhiều so với xe ngựa mà Lăng Quyết tìm, có gối mềm đệm êm, còn được xông hương, ngày thứ ba ta gả qua thì trên xe đã thường xuyên có sẵn mứt kẹo bánh ngọt.

Hắn trầm mặc, ta nhất thời không biết làm sao.

Vừa rồi hắn là sợ ta chết, hay lo lắng ta bị ngựa làm bị thương?

Ta có võ công, cha mẹ ta tuy lo lắng ta luôn ra ngoài gây họa, nhưng chưa bao giờ lo lắng ta sẽ gặp nguy hiểm tính mạng.

Trên đời này đây là lần đầu tiên có người lo lắng ta sẽ c.h.ế. t đến vậy.

Ta c.h.ế. t hay không, chính ta còn không quan tâm, hắn tại sao lại phải lo lắng cho ta chứ?

Hắn thấy ta cứ nhìn hắn, đưa tay ra, đưa miếng bánh nhỏ, giọng nói hơi lạnh: "Đói rồi sao? Ăn một chút đi."

"Đốc công."

Ta nhìn bàn tay trắng nõn mà khớp xương rõ ràng của hắn, lúc này lòng bàn tay đang rỉ máu: "Ngài bị thương rồi sao?"

Trình Tụ mặt mày bất động, không thèm nhìn một cái: "Không sao."

Ta thầm thở dài, đưa tay lấy chiếc đ ĩa sứ trong tay hắn, lại lấy khăn tay ra xử lý vết thương cho hắn, khẽ nói:

"Võ công của ta rất tốt, ngài thật sự không cần lo lắng cho ta. Ta và hắn là tình cờ gặp, hắn cứ đòi đưa ta về, cứ đòi nói chuyện với ta, ta cũng có cách nào đâu."

Ta nâng bàn tay xinh đẹp của hắn lên, khẽ hôn vào lòng bàn tay bị thương: "Khi ta nghe tin ngài đến, nhất thời vui mừng, chỉ nghĩ muốn đi tìm ngài, nên mới nhảy xuống."

Ta biết, cảm giác lo lắng cho một người rất rất khó chịu.

Khoảnh khắc tiếp theo, bàn tay lành lặn còn lại của hắn nâng mặt ta lên, đôi môi ấm áp mềm mại áp vào, không hề khách khí mà xâm chiếm, chiếm hữu. 

Fanpage chính thức:

Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Hắn gần như điên cuồng, hôn như không màng đến sinh mạng, vừa cho ta một thoáng thở d ốc, lại lập tức cuốn tới.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!