Ta không biết hắn làm sao nhìn ra được ta có chuyện, nhiều năm như vậy, khi các nàng ấy nhắc đến chuyện này, ta chưa từng bị ai phát hiện có điều gì bất thường, cớ sao hắn lại vừa nhìn đã phát hiện ra điều không đúng.
Bây giờ ta không thể nghe hai chữ hoa sen, vừa nghe thấy là trong lòng lại run lên.
Ánh mắt Trình Tụ lộ ra một tia quan tâm, ta cười với hắn: "Không sao đâu, đi thôi, đến giờ ăn cơm rồi."
Ta duy trì vẻ bình thường, cùng cha mẹ ăn cơm, xem pháo hoa. Gần một canh giờ sau mới cùng Trình Tụ ngồi xe ngựa quay về.
Trên xe ngựa, Trình Tụ khẽ nói: "Mấy ngày gần đây ta có chút bận, đợi bận xong, ta sẽ cùng nàng đi dạo ngoài thành."
Ta khoác tay hắn, tựa vào hắn nhẹ nhàng nói: "Đốc công chỉ cần không quên ta là được."
Hắn nhéo má ta một cái, cười lạnh: "Lời ngon tiếng ngọt."
Hắn thích nhất những lời lẽ hoa mỹ này.
Ta lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Thật ra ta sợ hắn hỏi ta, quan tâm ta.
Một số chuyện giống như vết sẹo vậy, đã lên da non rồi thì đừng nhắc đến nữa, nhắc đến lại bắt đầu giày vò ngày đêm, như vậy mới là điều khiến ta khó chịu nhất.
Cuộc sống chẳng phải là như vậy sao?
Mặc kệ trước đây khó chịu đến mức nào, khó sống đến mức nào, cũng không thể chết, cứ tiếp tục sống tiếp, ép buộc mình quên đi, ép buộc mình không nghĩ đến, lâu dần, thật sự sẽ không nhớ đến nhiều nữa.
Như vậy là tốt rồi.
Trình Tụ tuy nói hắn bận rộn, nhưng tối nào cũng đến thăm ta.
Một đêm nọ, hắn mãi không đến, nhưng ngày hôm sau lại có một vị khách không mời mà đến.
Ta nhìn Lãnh Tu Nhiên, đánh giá thần sắc của hắn: "Sao vậy? Ai nợ huynh bạc à?"
"Muội có biết đêm qua Tam hoàng tử và Nhiếp Chính Vương bị Đông Xưởng đưa vào cung không?" Lãnh Tu Nhiên cười một tiếng, giọng điệu lại không được tốt lắm: "Đốc công thủ đoạn thật cao siêu."
Ta từ tốn uống trà, ung dung nói: "Chuyện hoàng gia, biểu ca đừng nên bàn luận bừa bãi."
Lãnh Tu Nhiên nghĩ một lát, dịu giọng hơn: "Hôm nay ta đến đây là có một câu muốn Tứ biểu muội giúp..."
Ta liếc hắn một cái, ngắt lời hắn: "Biểu ca nếm thử trà này đi, trà ngon đấy."
"Ngân Liễu." Hắn nhìn xung quanh, hạ giọng, tức giận nói: "Bây giờ cũng chỉ có muội mới có thể khuyên hắn thôi, đây là chuyện liên quan đến đại nghĩa thiên hạ, Tam hoàng tử không liên quan đến chuyện này, là bọn họ cố ý vu oan hãm hại!"
Ta khuyên hắn cái gì?
Thả kẻ thù ư?
Hắn coi ta là đồ ngốc sao?
Đại nghĩa thiên hạ, người thiên hạ có biết không? Người thiên hạ có biết Tam hoàng tử và Nhiếp Chính Vương các ngươi là ai, sẽ làm gì không?
Đừng lấy danh nghĩa thiên hạ ra làm việc, chi bằng thành thật nói muốn có công lao phò tá minh quân, một bước lên mây.
Tài không bằng người thì chi bằng sớm c.h.ế. t đi.
Ta đặt chén trà xuống, mặt không đổi sắc, lặng lẽ nhìn hắn: "Biểu ca đã về kinh rồi, sao không về bên dì để làm tròn bổn phận hiếu thảo nhiều hơn?"
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Hắn tăng thêm ngữ khí: "Lương Ngân Liễu, chuyện này có liên quan rất lớn, Tam hoàng tử nhân từ, có hoài bão trị vì thiên hạ..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!