Ý thức mơ hồ hỗn loạn, ta không thể nghĩ gì cả.
Lần đầu tiên, ta không thể dùng lời nói hoa mỹ để che giấu mục đích của mình, không thể giả vờ ngây ngốc yếu đuối để che giấu bản chất nguyên thủy nhất của mình.
Sau khi mọi thứ kết thúc, đầu ta choáng váng, mềm nhũn nằm liệt trên giường.
Trình Tụ đứng bên chậu nước rửa tay giặt khăn tay. Ta nghĩ đến chiếc khăn tay đó đã dùng vào việc gì, không nhịn được nói: "Chiếc khăn đó đừng dùng nữa."
Gia tài vạn quán còn thiếu một chiếc khăn đó sao?!
"Thời gian còn sớm, nàng cứ ngủ trước đi.
"Hắn chậm rãi lau tay. Ta nhìn chằm chằm tay hắn, nhất thời không biết nên mắng hắn hay nên xấu hổ. Trình Tụ giặt xong khăn tay, cũng lau khô tay, lại gần hôn nhẹ l3n đỉnh đầu ta:"Uống Nhiếp Tâm sẽ khiến người ta buồn ngủ, ngủ một lát là ổn thôi."
"Ngài...
"Đợi hắn đến gần, ta mới phát hiện áo bào màu đỏ thẫm của hắn đã bị ướt sũng, như nở ra một đóa hoa tối màu. Ta quay mặt đi, khẽ dặn dò hắn:"Thay bộ đồ khác đi."
Hắn là một thái giám, những việc hắn làm có lẽ sẽ bị muôn đời phỉ báng, con đường sau này cũng sẽ thập tử nhất sinh.
Có lẽ một ngày nào đó nàng sẽ hối hận.
Trình Tụ lại không muốn cho nàng cơ hội hối hận nữa.
Hắn hèn hạ, bất kham đến vậy, người đời sớm đã nói cho nàng biết, tại sao nàng không nghe?
Việc triều chính bận rộn, nhiều gia tộc đang chằm chằm nhìn hắn, hắn hết cách phân thân, nhưng vẫn đợi Lương Ngân Liễu đến tìm hắn, đến mời hắn đi dự tiệc.
Cho dù là sai người truyền lời, hắn cũng sẽ vui vẻ đi ngay.
Đợi rất lâu, đợi đến khi không thể đợi được nữa, Trình Tụ biết, nàng không muốn dẫn hắn đi.
Trình Tụ liếc mắt một cái đã nhìn thấy nàng, nàng cười thật đẹp, nữ tử khắp thiên hạ cũng không bằng một sợi tóc của nàng.
Lương Ngân Liễu đáng lẽ phải đứng bên cạnh hắn chứ.
Nàng lại một mình đi dự tiệc, nói cười vui vẻ với những người nam nhân khác.
Trình Tụ cong khóe môi, trong lòng ghen tị ngập trời, hận không thể ngay tại chỗ xé xác tên nam nhân kia thành vạn mảnh.
Rồi lại xé nàng ra từng khúc mà nuốt vào bụng.
Nàng nhìn thấy hắn, mặt không đổi sắc, còn hừ một tiếng với hắn, như thể là hắn đã làm chuyện xấu vậy.
Thôi được.
Trình Tụ cười càng sâu hơn.
Không vội.
Sống cũng dây dưa, c.h.ế. t cũng dây dưa, Lương Ngân Liễu không thoát được đâu.
Ta tỉnh lại sau giấc ngủ, Trình Tụ giúp ta mặc quần áo.
Bộ váy áo của ta bị nhàu nát, may mà trước đây ta còn để lại khá nhiều váy áo ở nhà, giờ cũng có đồ để thay.
Trình Tụ cũng đã thay quần áo, một bộ y phục màu xanh lam, trùng hợp thay hắn lại chọn cho ta một bộ váy màu xanh nhạt. Nhìn vào gương, thật sự có vài phần giống như cặp phu thê mới cưới ân ái.
Ta và hắn quả thực là mới cưới, nhưng không thể nói là ân ái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!