Người ở phòng bên cạnh nói không ngừng nghỉ, ta vội vàng ăn hai miếng, dắt Trình Tụ quay về.
Trình Tụ đưa ta về Trình phủ, còn mình thì cưỡi ngựa quay lại Đông Xưởng.
Mấy ngày tiếp theo không thấy Trình Tụ đâu, cũng không biết hắn bận gì, trời lạnh rồi, ta chỉ dắt ngựa đi dạo một vòng vào buổi trưa, thời gian còn lại đều ở trong phòng đọc sách.
Ta sai người mỗi ngày đưa cơm cho Trình Tụ, để hắn không quên ta.
Đêm trước sinh thần mẹ, Trúc Linh hỏi ta có muốn thông báo cho Đốc công một tiếng không, ta phẩy tay: "Ngày mai hắn không đến cũng tốt, đỡ lại làm ầm ĩ không hay.
"Ngày hôm sau, ta mang theo lễ vật về nhà mẹ đẻ. Mẹ thấy ta về, vui mừng ôm lấy ta, rồi cẩn thận đánh giá ta:"Tiểu Liễu Nhi, để mẹ nhìn kỹ xem, được rồi, không gầy cũng không béo.
"Đại tỷ tỷ và đại tỷ phu cũng đã về, đại tỷ phu cẩn thận đỡ đại tỷ xuống ngựa, dáng vẻ ân ái đó khiến mẹ ta không khỏi thở dài. Ta biết, mẹ chắc chắn lại nghĩ đến ta. Ta xoa lưng mẹ, làm nũng dỗ dành mẹ:"Ngày vui mà, không được thở dài, phải vui vẻ lên, như vậy mới sống lâu trăm tuổi được."
Lương Ngân Tuyết đi tới, mặt mày hồng hào, cẩn thận đỡ mẹ: "Ngoài trời gió lớn, chúng ta vào trong nhà nói chuyện đi ạ."
Đại tẩu tẩu hôm nay khá bận rộn, chỉ vội vàng đến nói với ta hai câu, rồi lại vội vàng muốn quay về hấp bánh đào chúc thọ.
Ta biết nàng ấy đang trốn tránh ta.
Cha nàng ấy là Đại học sĩ, thuộc phái thanh lưu trong triều, ghét nhất phe hoạn quan, cũng nhiều lần bị chèn ép. Giờ nàng ấy lại trở thành đại tẩu của một hoạn quan, điều này khiến nàng ấy không thể chấp nhận được.
Hôm nay Trình Tụ không đi cùng ta về, nàng ấy mới dám đến nói chuyện với ta vài câu, nếu không e rằng ngay cả mặt cũng không chịu gặp ta.
Mẹ ta không nhận ra tâm tư của nàng ấy, cứ một mực kéo đại tẩu tẩu bảo nàng ấy nghỉ ngơi: "Con ngoan, nhiều người như vậy, con đừng mệt mỏi, nói chuyện với chúng ta đi."
Đại tẩu tẩu cười gượng: "Con dâu không sao đâu ạ, chỉ sợ mấy người hầu lơ đễnh, con đi xem một chút cho yên tâm."
"Trong phủ nhiều bà tử như vậy, cần gì đến con chứ? Mau lại đây, ngồi một lát đi.
"Mẹ ta không hiểu sắc mặt của đại tẩu tẩu, ôn tồn khuyên nhủ. Lương Ngân Tuyết cũng khuyên:"Đại tẩu tẩu nghỉ ngơi một lát đi, không sao đâu, lát nữa Ngân Tô về, chúng ta cùng nói chuyện."
Nàng ấy đang do dự có nên ngồi xuống không, ta khẽ cười: "Hồng Ca nhi còn nhỏ, hôm nay người đông, không biết có bị dọa không?"
Lương Ngân Tô chậm rãi từ bên ngoài đi vào, có lẽ nghe thấy lời ta nói, lên tiếng phụ họa: "Đúng vậy, đứa bé đó nhát gan, đại tẩu tẩu mau đi xem Hồng Ca nhi đi."
Đại tẩu tẩu cười ngượng ngùng: "Đúng là vậy, bà mẫu, con xin phép đi xem Hồng Ca nhi trước.
"Nàng ấy vội vàng bỏ đi. Trong phòng chỉ còn lại mấy người chúng ta, Lương Ngân Tuyết mặt đỏ bừng:"Vốn định đợi mọi người đông đủ rồi mới nói."
Mẹ ta bỗng nhiên ngồi bật dậy, làm ta giật mình, vội vàng đỡ lấy mẹ, chỉ thấy sắc mặt mẹ cũng trở nên hồng hào, vừa ngạc nhiên vừa có chút không thể tin nổi: "Chẳng lẽ... có rồi?"
Lương Ngân Tuyết đỏ mặt, nhẹ nhàng gật đầu: "Kinh nguyệt lâu rồi không đến, con còn tưởng bị bệnh, làm con và A Nguyên sợ c.h.ế. t khiếp. Mời đại phu đến mới biết là... có rồi."
Mẹ ta cười đến mức miệng không khép lại được, nắm lấy tay đại tỷ tỷ: "Tốt tốt tốt, đúng là song hỷ lâm môn.
"Khi mấy người đang chìm đắm trong niềm vui, Lương Ngân Tô nhìn về phía ta. Ta nở một nụ cười ngây thơ vô số tội với nàng ấy. Tam tỷ tỷ tốt của ta, ta đâu có quan tâm gì đến con cháu sum vầy, phúc tề gia thất đâu, đừng lo lắng cho ta nữa nhé. Rất nhanh sau đó, đại ca và cha cũng biết tin vui này. Đại ca và đại tỷ tỷ có quan hệ tốt nhất, hai người chỉ cách nhau hai tuổi, từ nhỏ là đại ca dẫn đại tỷ tỷ đi chơi. Giờ đại tỷ tỷ cuối cùng cũng có thai, đại ca vội vàng chạy đến hậu viện, mắt đỏ hoe, lẩm bẩm:"Ta sắp làm cữu cữu rồi."
"Thôi đi, huynh khóc gì chứ?"
Lương Ngân Tô "chậc" một tiếng, nhưng lại không nhịn được sờ bụng Lương Ngân Tuyết: "Ai da, cháu trai nhỏ của ta, con xem cữu cữu con thương con đến mức nào kìa, chưa gặp mặt đã vì con mà ch ảy nước mắt rồi."
Lương Ngân Tuyết liếc nhìn đại ca, mỉm cười dịu dàng: "Đến lúc đó còn phải phiền đại ca dạy cháu luyện võ nữa."
"Nếu là một bé gái, chẳng phải sẽ trở thành một hỗn thế ma vương như Lương Ngân Liễu sao?
"Bên ngoài vang lên một giọng nam đã lâu không nghe thấy, mọi người đều hớn hở, chỉ riêng ta không cười nổi. Chút mềm mỏng của đại ca bỗng chốc tan biến, vội vàng chạy tới đón người:"Tu Nhiên! Về kinh khi nào vậy? Lại chẳng báo một tiếng?"
Lãnh Tu Nhiên ôm hắn một cái, trên người vẫn mặc giáp trụ, nhìn thoáng qua thì cao lớn uy mãnh, oai phong lẫm liệt:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!