Chương 17: (Vô Đề)

Lăng Quyết và bạn bè ngồi ở lầu hai, nhìn bóng dáng đỏ rực kia váy áo tung bay.

Võ công thật lợi hại, chiêu thức thật gọn gàng.

Hơn nữa ra tay vừa độc vừa hiểm, không hề lưu tình.

Có thể nói là không kém gì Cẩm Y Vệ dưới trướng hắn.

Hắn vốn không để ý chuyện trên đường, nhưng cô nương kia quá lợi hại, bảy tám người đều bị nàng đánh ngã xuống đất, khách xem ở lầu hai đều vỗ tay reo hò cho nàng.

Bạn bè thấy vậy tấm tắc khen ngợi:

"Trong kinh thành còn có cô nương lợi hại như vậy sao? Thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ, thật là phong thái hiệp khách, A Quyết, ngươi kiến thức rộng rãi, có biết cô nương dưới lầu là con nhà ai không? Nếu chưa gả chồng, ta nhất định sẽ đến cầu hôn!"

Lăng Quyết khẽ cười: "Ta quen biết rất ít nữ tử, Tam hoàng tử hỏi ta coi như hỏi uổng công rồi.

"Mặc dù nói vậy, nhưng hắn vẫn không nhịn được nhìn về phía bóng lưng cô nương đó. Tiểu Hầu gia bị tát mấy cái, nói chuyện còn không rõ ràng nữa rồi, cô nương kia kéo cổ áo hắn, cười nói:"Sau này nhé, ngươi bớt ra ngoài dạo chơi đi, vì từ nay về sau ta thấy ngươi một lần sẽ đánh ngươi một lần, hiểu chưa?"

"Ngươi rốt cuộc là ai?

"Đoạn Phong Hoa thực sự không nhớ nổi hung thần này là ai, cứ thấy quen mắt, nhưng lại không biết đã gặp ở đâu. Không đúng, hắn chắc chắn chưa từng gặp nàng, nếu trong kinh thành có cô nương xinh đẹp như vậy, hắn đã sớm để mắt tới rồi. Lương Ngân Liễu cười một tiếng:"Bớt hỏi những chuyện không nên hỏi đi.

"Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️ Đoạn Phong Hoa bị đánh đến ch ảy nước mắt, nhưng miệng vẫn cứng:"Có giỏi thì đừng đi! Người của ta đã đi gọi nha dịch rồi, ngươi cứ đợi c.h.ế. t đi!

"Lương Ngân Liễu mỉm cười. Miệng cứng là một căn bệnh, có bệnh thì phải chữa, nguyên nhân cốt lõi nhất là chưa bị tát đủ. Tát thêm vài cái là khỏi thôi. Sau khi đánh rơi một cái răng của hắn, hắn cuối cùng cũng biết lỗi, bày tỏ sự hối hận chân thành với Lương Ngân Liễu. Nhìn xem, thuốc đến là khỏi bệnh ngay. Lương Ngân Liễu buông tay:"Cút đi."

Một đám người lăn lộn bò lết chạy trốn, nàng móc từ trong túi ra vài lượng bạc đưa cho cô nương bán hoa: "Mau về sớm đi, mấy ngày nay cẩn thận một chút."

"Có tình có nghĩa, đúng là kỳ nữ!"

Tam hoàng tử Bách Lý Kỳ vừa mới về kinh không lâu, đã gặp được chuyện mới mẻ như vậy, không nhịn được đứng dậy muốn nhìn kỹ dung mạo cô nương dưới lầu.

Lương Ngân Liễu biết trên lầu hai có người đang nhìn, lơ đãng quay đầu lại, không ngờ lại nhìn thấy Lăng Quyết.

Ồ, có người quen.

Nàng khẽ cười với Lăng Quyết, nụ cười đó thoáng qua rồi biến mất, giống như ảo giác của hắn, nhưng Lăng Quyết nhìn rõ mồn một, muốn quên cũng không quên được.

Đây là Lương Ngân Liễu.

Cô nương hôm đó dùng đôi mắt đỏ hoe nhìn hắn, khiến người ta cảm thấy nàng gầy yếu bất lực, Lương Ngân Liễu sẽ không lừa người.

Lương Ngân Liễu đã gả cho Trình Tụ, kẻ tử thù của hắn.

Lăng Quyết ban đầu không nghĩ rằng ngày đó hắn có gì sai, hắn chỉ làm việc công, chỉ muốn tìm ra sơ hở của Trình Tụ, đưa hắn vào chỗ chết.

Còn chuyện của cô nương đó và Trình Tụ bị cả thiên hạ biết, hắn không hề quan tâm.

Bây giờ hắn đột nhiên nhận ra hắn đã sai rồi, hắn rõ ràng có thể bảo vệ danh tiếng của cô nương đó, để nàng gả cho một người nam nhân bình thường, nhưng hắn đã không làm, hắn thờ ơ bỏ qua, lạnh lùng hủy hoại cả cuộc đời một cô nương.

--------------

Sau khi đánh người xong, ta bắt đầu đau đầu.

Ngộ nhỡ ám vệ luôn đi theo ta lại nói vài lời trước mặt Trình Tụ thì sao đây?

Những nỗ lực trước đây của ta có thể sẽ bị giảm sút đáng kể.

Ta phải chủ động nói thẳng với Trình Tụ trước khi hắn ta kịp báo cáo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!