Chương 16: (Vô Đề)

Ánh trăng như sương, sắp vào đông rồi, trời ngày càng lạnh. Trúc Linh đặt một túi chườm nóng vào chăn ta, ta sợ nàng ấy cũng bị cảm lạnh nên bảo nàng ấy tối nay không cần thức đêm, cứ yên tâm về ngủ.

Nàng ấy về rồi, trong phòng chỉ còn lại một ngọn nến.

Nửa mơ nửa tỉnh, ta cảm thấy có người đang sờ mặt mình, ta tỉnh táo lại nhưng vẫn giả vờ ngủ.

"Sao? Không muốn gặp ta?

"Giọng hắn hơi cao, mang theo vài phần trêu chọc, ngón tay đặt lên môi ta, không có ý tốt mà xoa nhẹ. Nghe vậy, ta nở một nụ cười ranh mãnh, mở mắt:"Đốc công sao giờ mới về? Ta đã đợi rất lâu."

Trình Tụ nhướng mày: "Sao lại cảm thấy ngươi chính là đang ngủ nhỉ?"

Ta ngồi dậy, vòng tay mềm mại ôm lấy cổ hắn, như không có xương cốt mà dựa vào người hắn: "Oan uổng quá, ta chỉ đợi đến khi buồn ngủ thôi."

Tay hắn đặt trên tóc ta, lúc thì vuốt lúc lại không vuốt, thờ ơ nói: "Trước khi ta đi đã bảo ngươi uống thuốc, ngươi cứ nhất quyết không uống, Liễu nương là cố ý đối đầu với ta sao."

Trình Tụ khẽ thở dài: "Ta phải phạt ngươi thế nào đây?"

Ta chống người dậy, tay vẫn ôm cổ hắn, ra vẻ đáng thương: "Ta sợ đắng, không uống được."

Trình Tụ "chậc

"một tiếng, chê ta phiền phức, nghiêng người bưng chén sứ trên bàn nhỏ đến. Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️ Ta đã ngửi thấy mùi thuốc đắng trong chén sứ, buông tay lùi lại:"Đốc công, ta đã khỏe rồi, cái này không cần thiết nữa đâu."

"Cũng có lúc ngươi sợ hãi nhỉ."

Hắn cong môi, giữa lông mày không còn vẻ âm u nữa, trông vô cùng đẹp trai: "Lại đây, ngoan ngoãn uống thuốc đi."

Ta nhíu mày, vô cùng miễn cưỡng, nhưng trong lòng lại giở trò xấu: "Đắng lắm, ta không muốn uống đâu.

"Cái gọi là c.h.ế. t đạo hữu không c.h.ế. t bần đạo, cho dù bần đạo có c.h.ế. t cũng phải kéo đạo hữu cùng chết. Ta chịu khổ, Trình Tụ cũng không thể được yên. Ta liếc mắt nhìn hắn, giọng vừa thấp vừa dịu dàng:"Trừ khi... trừ khi Đốc công tự mình đút cho ta."

Hắn vừa định đồng ý, nhưng lại đọc được ý nghĩa khác từ ánh mắt của ta, ánh mắt hắn lướt trên mặt ta, cuối cùng lộ ra một nụ cười âm trầm: "Lương Ngân Liễu, đừng được voi đòi tiên."

Khi hắn cảm thấy ta được voi đòi tiên, thực ra ta đã vượt qua phần lớn giới hạn của hắn trong lòng hắn rồi, hắn không nhận ra, vẫn nghĩ mình đang nắm quyền kiểm soát mức độ tiến thoái.

Cũng giống như công thành được một nửa, người trong thành đột nhiên nhận ra phải thủ thành, giữ lấy từng tấc đất còn lại không chịu nhường, thực hiện cuộc phản kháng cuối cùng.

Chẳng qua chỉ là chống cự vô ích mà thôi.

Không vội.

Vạn sự không thể vội vàng.

Ta cụp mi mắt, giọng rất khẽ, nhưng nói rất nghiêm túc: "Là ta không tốt, quá tùy hứng rồi, Đốc công đừng giận ta, từ nhỏ ta bị bệnh đều tự mình vượt qua, cũng không ai đối tốt với ta như vậy, nhất thời quên mất quy củ, sau này ta sẽ không còn làm càn như vậy nữa.

"Nói rồi, ta đưa tay nhận lấy chén sứ, nhíu mày gắng gượng uống hai ngụm. Thuốc đắng quá, ta bị sặc một cái, ho liên tục mấy tiếng, khóe mắt cũng ứa lệ."Thôi được rồi." Hắn mất kiên nhẫn bưng chén thuốc từ tay ta xuống, lấy khăn tay lau miệng cho ta: "Uống thuốc thôi mà cũng sặc, thật là..."

Ta ngây người nhìn hắn, hắn nghiến răng mắng ta, nhưng bàn tay cầm chiếc thìa nhỏ lại cẩn thận đưa đến môi ta: "Thật là phiền phức."

Ta uống một ngụm, hắn lại nhét vào miệng ta một viên mứt, đợi vị đắng tan đi, hắn lại đút một ngụm, rồi lại nhét thêm một viên mứt. 

Uống thuốc xong, miệng ta không còn chút vị đắng nào, chỉ còn lại vị ngọt lịm của mứt.

Trình Tụ mặt không biểu cảm hầu hạ ta súc miệng xong, phẩy tay áo bỏ đi, ta không giữ hắn lại, nằm trên giường thở dài.

Cha ta dạy đại ca ta đủ thứ binh pháp, nhưng hắn lại ngay cả chỉ cây dâu mắng cây hòe cũng không học được. Nếu ta là nam tử, làm gì có phần cho đại ca làm thiếu tướng quân chứ.

Lương gia sau này nếu dựa vào đại ca, chắc chắn sẽ suy tàn, cho nên ta bằng lòng gả cho Trình Tụ, bằng lòng phí tâm tính kế hắn, không cầu hắn tình sâu như biển, yêu ta như điên, chỉ cầu hắn bằng lòng phí tâm vì ta, bằng lòng đề bạt Lương gia, để cuộc sống của Lương gia chúng ta ngày càng tốt đẹp, cuộc sống của ta ngày càng tốt đẹp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!