Đêm đã khuya, Trình Tụ ngồi bên giường lau nước mắt cho nàng.
Ban đầu hắn định nhìn nàng ngủ rồi sẽ rời đi, nhưng lại bị một tiếng lẩm bẩm của nàng níu chân.
Nàng nói đừng đi.
Cũng không biết ai trong giấc mơ đã chọc nàng, khiến nàng khóc đến mức đó.
Trình Tụ nhìn nàng, khuôn mặt xinh đẹp đầy nước mắt, những giọt lệ này không biết vì ai mà rơi.
Là Triệu Vong Kiếm, hay là Tu Nhiên ca ca kia?
Tay hắn vừa chạm vào mặt nàng, nàng liền như tìm được báu vật mà áp sát lại, hắn đành phải dùng tay kia, cầm khăn tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng.
Trình Tụ bỗng nhiên không giận nữa.
Mặc kệ nàng rơi lệ vì ai.
Hiện tại nàng đang ở Trình phủ, ở bên cạnh hắn, sống là người của hắn, c.h.ế. t cũng là ma của hắn.
Cho dù sau này nàng có hối hận cũng không được, không được chạy trốn cũng không được hòa ly.
Nếu nàng dám bỏ trốn với tình lang, hắn sẽ lột da gã tình lang đó treo trước mặt nàng, nhốt nàng trong phòng, bắt nàng ngày đêm khóc than trước tấm da người đó.
Đang miên man suy nghĩ, người trên giường đã không còn khóc nữa, quần áo trên người không thoải mái, nàng ngủ không yên, không khỏi đưa tay kéo váy.
Trúc Linh vốn định giúp Tứ cô nương cởi giày tất, thấy nàng khó chịu, lại muốn lên giúp nàng c ởi quần áo, nhưng Trình Tụ mãi không đi, khiến Trúc Linh tiến thoái lưỡng nan.
"Tất cả ra ngoài.
"Trình Tụ lạnh lùng liếc nhìn mấy nàng, Trúc Linh vẫn còn ngẩn ngơ, bị Đỗ Nhược kéo ra ngoài. Trúc Linh đi ra khỏi cửa vẫn còn lo lắng:"Ai sẽ thay đồ ngủ cho Tứ cô nương đây?"
Đỗ Nhược liếc nàng ấy một cái, nói nhỏ: "Đó chẳng phải còn có Đốc công sao?"
Trong phòng chỉ còn vài ngọn nến, hắn nhẹ nhàng ôm nàng lên, từng chút một giúp nàng cởi váy.
Nhiếp Chính Vương nói không sai, hắn quả thực rất biết cách hầu hạ người khác.
Hắn là thái giám, đương nhiên phải hầu hạ chủ tử, bây giờ làm Đốc công, cũng phải hầu hạ Thánh thượng.
Ngoài Thánh thượng ra, không ai có thể khiến hắn cam tâm tình nguyện hầu hạ.
Bây giờ lại có thêm một Lương Ngân Liễu.
Trình Tụ mượn ánh nến nhìn thoáng qua, ngay sau đó hắn cụp mắt, giúp nàng thay đồ ngủ.
Nàng uống thuốc ngủ say, cộng thêm động tác của hắn nhẹ nhàng, thay xong váy áo nàng cũng không mở mắt.
Hắn ngồi bên giường nhìn nàng.
Nàng trông thật đẹp.
Một người như tiên nữ, lại có vóc dáng đẹp đến vậy, khi dỗ dành người khác còn ngọt hơn cả mật, bất kể gả cho ai, phu quân cũng sẽ nâng niu nàng như báu vật.
Dù ở đâu, cuộc sống của nàng cũng sẽ trôi qua ngọt ngào, đầy hương vị.
Cũng không trách người khác ngưỡng mộ nàng.
Hắn vuốt v e lông mày của nàng, trong lòng phiền muộn khó tả, mấy lần hận không thể đưa tay bóp c.h.ế. t nàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!