Chương 12: (Vô Đề)

Ta đâu có dằn vặt như vậy, vươn tay mềm mại ôm lấy eo hắn: "Đốc công cùng ta ra ngoài cưỡi ngựa, được không?"

Thân hình hắn cứng đờ, cuối cùng cũng không đẩy ta ra, vuốt tóc ta, nói cộc lốc: "Được rồi, sao lại dính người như vậy? Ta không có nhiều thời gian rảnh để cùng ngươi cưỡi ngựa đâu.

"Ta khẽ thở dài. Hắn khựng lại:"Nếu buồn chán, các cửa hàng trên phố ngươi cứ tùy ý đi dạo, thích gì mua nấy, nếu ai dám chọc ngươi, cứ đánh trả ngay tại chỗ, ta sẽ chống lưng cho ngươi."

"Nếu muốn cưỡi ngựa, báo trước một tiếng, mang theo Ngũ Bính và Lục Vạn, hai người họ biết cưỡi ngựa, có thể bảo vệ ngươi."

Ta ôm chặt lấy hắn, ngẩng đầu nhìn hắn, nghiêm túc hỏi: "Đốc công, vậy nếu ta nhớ ngài thì phải làm sao?"

Trình Tụ nghiến răng, cũng không biết ai chọc giận hắn, đưa tay che mắt ta, không cho ta nhìn hắn: "..... Ngươi rảnh rỗi không có việc gì làm sao, nhớ ta làm gì?"

Ta vô cùng tự nhiên mở miệng: "Ta thích Đốc công, tự nhiên sẽ nhớ Đốc công thôi."

"Đồ không biết xấu hổ, sau này ít nói những lời giả dối đó đi!

"Ta không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, ngữ khí của hắn càng lạnh lùng hơn, dường như càng tức giận hơn."Ta không nói dối." Ta chê hắn còn chưa đủ tức giận, dùng chóp mũi cọ cọ hắn, tủi thân nói: "Đốc công tại sao cứ tức giận với ta thế? Đốc công có phải ghét ta không?

"Hắn không động đậy nữa. Ta dần dần buông tay, từng chút một lùi xa khỏi hắn. Khoảnh khắc tiếp theo, Trình Tụ nắm c.h.ặ. t t.a. y ta, không cho ta lùi lại, ta chợt nhìn thấy khuôn mặt vô cảm của hắn, hắn từ trên cao nhìn xuống ta, hỏi một cách không cảm xúc:"Muốn ăn gì?"

Ta biết điểm dừng, cúi đầu ngoan ngoãn nói: "Gì cũng được."

Hắn vuốt v e má ta, ngón tay cái lướt qua môi ta, như cố ý trêu chọc, lại như vô tình. Hắn nhàn nhạt hỏi: "Trời đã tối rồi, Hoài Các đang náo nhiệt, ta cùng phu nhân đến đó dạo chơi nhé?

"Hoài Các là tửu lâu danh giá nhất kinh thành, cha ta và đại ca không thường xuyên đến đó, chỉ khi có khách quý đến vào dịp lễ tết, họ mới sai người mang thức ăn của tửu lâu về nhà. Ta đã ăn mấy lần, quả thực kinh ngạc đến mức nghi ngờ đầu bếp trong phủ ta bình thường dùng chân để nấu ăn. Ta vừa định đồng ý, hắn lại như nhìn thấu sự vui vẻ của ta, khẽ cười một tiếng, xoa xoa má ta, tiếc nuối nói:"Thôi đi, phu nhân không thích ăn cơm, cứ động một tí là không ăn nữa.

"Tên thái giám c.h.ế. t tiệt! Trong lòng ta có rất nhiều từ ngữ để mắng hắn, nhưng ta vẫn cười tủm tỉm nói:"Có Đốc công đi cùng, ta sẽ ăn được."

Hắn mày mắt cong cong, trông tâm trạng có vẻ tốt, ta vội vàng đứng dậy khoác tay hắn làm nũng: "Đốc công tốt bụng, ta đói rồi, ngài đi cùng ta được không?"

Đại ca ta nói thiên hạ không ai biết làm nũng bằng ta, ta cũng nghĩ vậy. 

Sau khi nhị tỷ ta mất, mẹ ta ngày nào cũng lấy nước mắt rửa mặt, đại tỷ cũng ngày ngày buồn bã không vui. 

Tam tỷ tỷ thì biết phải dỗ dành các nàng đừng quá đau buồn, nhưng nàng ấy cười quá giả tạo, trong mắt toàn là bi thương, căn bản không dỗ được ai.

Fanpage chính thức:

Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Ta giả vờ ngây thơ không biết sống chết, ngày nào cũng làm nũng đòi mẹ và tỷ tỷ ở bên ta, ngày đêm dỗ dành mẹ vui vẻ, từng chút một kéo các nàng ra khỏi nỗi buồn.

Làm nũng khoe mẽ không phải là kế sách lâu dài, tốt nhất là phải khiến người ta bận tâm, lúc nào cũng lo lắng cho ta, bận tâm đ ến ta, thì mới không có thời gian để nghĩ đến chuyện khác.

Ta rút ra kết luận, người đời không thích nữ nhân thông minh, không nên quá ngốc quá nhõng nhẽo, quá nhõng nhẽo dễ gây phiền toái, quá ngốc dễ bị ghét bỏ. 

Tốt nhất là đáng yêu ngây thơ, lại còn biết điều, cũng không thể chỉ biết điều, mà còn phải có chút sắc sảo và khả năng gây chuyện, khiến người ta không nắm bắt được, vừa yêu vừa hận, không thể lơ là cảnh giác.

Chỉ như vậy mới có thể giữ chặt được trái tim người khác.

Chưởng quầy Hoài Các quen Trình Tụ, nhiệt tình chào đón, biết Trình Tụ không thích nói nhiều, liền trực tiếp sắp xếp chúng ta vào Tiên Tự Các. 

Khi đang lên lầu, lại đụng phải Nhiếp Chính Vương.

Cái lão già c.h.ế. t tiệt này, âm hồn không tan.

Năm đó muốn cưới trưởng tỷ của ta làm thiếp, ba lần bảy lượt cố ý tiếp cận, nếu không phải ta phản ứng nhanh, tỷ ta đã bị hắn lừa đi rồi!

Hôm nay gặp ta, coi như hắn xui xẻo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!