Những ngày không có mặt Stefan ở nhà, Aurora và Asa trải qua cuộc sống vô cùng thoải mái vui vẻ.
Đặc biệt là Asa, trước mặt chị gái, em không cần đề phòng che dấu gì cả, trở về đúng chất một thiếu niên mười mấy tuổi, ngây thơ hoạt bát, sáng lạn như ánh mặt trời.
Nếu hai người không cùng chơi bóng hay đi bơi thì sẽ cùng chơi game.
Về phương diện vận động, Aurora không thắng được Asa, chơi game thì nàng càng không có năng khiếu, nhưng ít ra cũng rất kiên trì, cố ý chơi cùng em.
Chỉ là khi thua nàng sẽ ảo não lầm bầm: "Không nhường người chị này chút nào hết."
Asa nghe thế sẽ cười ha ha.
Dòng dõi nhà Woodsen trời sinh quyến rũ, thân hình Asa cao ráo, tướng mạo đẹp đẽ, cười lên một cái sẽ xua tan mù mịt trên người đi sạch, đôi mắt to hơi híp lại vì cười, như gió xuân thổi qua hồ nước, khiến muôn hoa cùng nhau đua nở.
Aurora nhìn em cũng không khỏi cười rạng rỡ theo.
Chính vì thế, trong biệt thự sẽ luôn nghe được những tiếng cười như gió xuân.
Hôm nay là Lễ Tạ ơn.
Trong biệt thự liền ngập tràn mùi thơm của thức ăn, người giúp việc đang chuẩn bị gà tây nướng, bánh khoai tây, bánh bí đỏ và các món ngon khác.
Aurora và Asa cùng mặc áo khoác màu xanh lam và quần jean bó, vui vẻ ngồi xuống bàn ăn.
Bella hơi hụt hẫng vì sự vắng mặt của Stefan, nhưng thấy hai đứa con tươi cười cũng khiến Bella có chút vui vẻ.
Lúc Aurora cẩn thận cắt bánh khoai tây cho Asa, người thường thường không nói gì như em nay lại luyên thuyên không ngừng kể cho Aurora vài chuyện bát quái của các minh tinh Hollywood, không khí bữa ăn vô cùng náo nhiệt ấm áp.
Nếu cả nhà cứ đơn giản hạnh phúc chung sống như vậy thì tốt biết bao, không xảy ra những chuyện phức tạp như hôn lễ của con gái và người yêu cũ của ba hay con trai muốn phẫu thuật chuyển giới.
Bella đang nghĩ ngợi, Aurora lại gọi một tiếng: "Mẹ, cho người." sau đó Aurora đưa cho Bella một cái đĩa.
Bella nhìn nhìn, là một miếng bánh bí đỏ, cô sững sờ, giương mắt nhìn Aurora, Aurora nhìn mẹ mình, nàng mỉm cười, xinh đẹp đáng yêu.
Bella vừa nghĩ vừa ăn một miếng bánh.
Cô rất bất ngờ.
Tuy bản thân Bella thích ăn bánh bí đỏ nhưng trước giờ trong bữa cơm thường chỉ có hoa quả.
Aurora đã lớn ngần này nhưng số lần hai người ăn cơm chung với nhau rất ít, không ngờ nàng lại để ý được chuyện này.
Nhất thời, Bella không thể nói được trong lòng đang là cảm giác gì, chỉ gật gù nói: "Thật ngon."
Aurora càng cười rạng rỡ hơn, Bella không nhịn được nhìn con gái thêm vài lần.
Nàng đang hai mươi tuổi, dáng vẻ giống mình, cũng càng giống bà ngoại
- Amanda, nhưng lại cũng như không giống ai.
Trông Aurora sáng sủa động lòng người, tươi cười hồn nhiên hoạt bát, nhìn qua có cảm giác cần được chở che nhưng thực tế nội tâm nàng rất mạnh mẽ cứng rắn.
Dù sao từ khi rời nhà lúc mười lăm tuổi đến giờ, nàng không hề động đến quỹ tín thác mà gia tộc cho, cũng không xin tiền ba mẹ.
Điểm này, chưa từng một cô gái nào trong gia tộc Woodsen làm được.
"Em cũng muốn ăn bánh bí đỏ! Chị chị, lấy cho em với." Asa một bên làm nũng nói.
Aurora cười cười: "Đây đây."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!