Chương 39: (Vô Đề)

Los Angeles.

Aurora đáp máy bay tư nhân của Maleficent rời khỏi New York, cũng đi xe riêng đến biệt thự, lúc này đã là 12 giờ đêm.

Xe đi nhanh xuyên qua đại lộ trải dài, hai hàng đèn đêm rọi sáng, hàng cây cổ thụ đứng sừng sững trong đêm.

Lúc xuống xe, gió lạnh thổi đến, Aurora rùng mình, kéo áo khoác sát người, nhanh chân đi vào.

Đã nửa đêm nhưng biệt thự vẫn bật đèn sáng trưng.

Aurora đi vào phòng khách, người giúp việc vội vàng tới hầu hạ, nàng xua xua tay.

Đi lên tầng 2, trong phòng sinh hoạt chung không có một bóng người, nàng nhíu mày, vòng qua khu đồ cổ và những bức chân dung, rốt cuộc nghe được âm thanh.

Là giọng của ba mẹ nàng.

Bọn họ đang cãi nhau.

Giọng của ba vang dội phẫn nộ, mẹ thì ôn hòa nhẫn nại.

Aurora ghé tai nghe vài phút, thở dài, xoay người.

Trong túi có từng đợt rung rung, nàng bèn lấy điện thoại ra xem.

Là Maleficent nhắn tin.

[Đến nơi chưa?]

Vừa mấy tiếng trước, Aurora nghe điện thoại xong, tâm ý hoảng loạn, viền mắt đều nóng lên.

Maleficent nhíu mày, giữ lại vai nàng, dịu dàng nói: "Aurora, bình tĩnh nào." Sau đó nhanh chóng lái xe đưa nàng đến sân bay riêng của cô.

Aurora nghĩ lại, buồn bực bất an trong lòng dường như được vỗ về không ít.

Nàng viết tin trả lời.

[Em đến rồi, chị không cần lo..] rồi hơi ngừng lại, xóa chị không cần lo đi, thay bằng chị đi ngủ đi.

Chưa đầy hai phút, Maleficent nhắn: [Ừm, mai hãy gọi cho tôi.]

Mười mấy giây sau: [Hoặc tôi gọi em?]

Trong lòng Aurora ấm áp, nàng biết Maleficent không thích gọi điện thoại, càng không thích cầm điện thoại nhắn tin này kia.

Hơn nữa Maleficent còn như mắc chứng Rối loạn ám ảnh cưỡng chế về giờ giấc, nhưng giờ đã quá giờ ngủ của cô, Aurora vô thức ôm ngực, trái tim đang càng lúc càng đập nhanh.

[Em sẽ gọi chị, chị mau đi ngủ, ngủ ngon nhé.

Không cần trả lời lại.]

Gửi tin xong, nàng giữ chặt điện thoại, hít một hơi, xoay người đi lên tầng ba, tới một căn phòng, nhấn chuông, không ai mở cửa.

Aurora cười cười, gõ cửa theo một giai điệu nào đó.

Vừa mới nhấc tay, cửa lập tức mở ra.

Aurora chưa kịp phản ứng đã bị kéo vào, cửa bị đóng lại.

Nàng bị một người ôm chặt, sau đó nghe thấy một giọng nói còn mang vài phần thiếu niên ngây thơ: "Sao giờ chị mới về chứ!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!