Buổi tối, tiếng đàn violin mạnh mẽ tràn đầy năng lượng vang vọng trong phòng.
Đó là khúc dạo đầu một bản nhạc của Bach do nghệ sĩ violin Stark chơi, khác với phong cách "lãng mạn nhiệt tình" của nghệ sĩ Rostropovich, phong cách của Stark hơi "lạnh lùng", âm sắc tập trung, phong cách lạnh lùng, tình cảm sâu thẳm và tối tăm.
Maleficent dựa người trên ghế dài, mắt híp lại, ngón tay tinh tế khẽ gõ gõ trên đùi theo tiếng nhạc, ánh đèn ôn hòa chiếu vào khuôn mặt cô, nhìn như một tác phẩm nghệ thuật.
Căn phòng không quá lớn, vẫn là cách trang trí đen trắng, trên giá đều là đĩa than, còn có một cái máy nghe nhạc đĩa than cổ rất quý giá.
Ly rượu vang vẫn chưa động, còn có hai vé xem phim cùng thư mời.
/Mal, tôi biết cô nói rằng một tháng tới chúng tôi không được phép xuất hiện trước mặt cô.
Nhưng tôi nhất định phải lấy công chuộc tội.
Đây là hai tấm vé xem phim Zootopia, là bộ phim mà Aurora rất muốn xem.
Tôi biết cô không thích nơi nhiều người như rạp chiếu phim.
Nhưng đây là buổi công chiếu trước của Disney, sẽ không có nhiều trẻ con lắm, chỉ có phóng viên, phê bình phim, còn lại một số ít người giàu có một chút.
Tôi biết lần cuối cô đến rạp phim chắc cũng phải mấy năm trước rồi, haha, đây là bộ phim hoạt hình Disney về thế giới động vật, cô chắc chắn sẽ nhăn nhó haha.
Nhưng nghĩ mà xem, Aurora mà nhìn thấy những nhân vật hoạt hình kia, dáng vẻ bị manh cùng ánh mắt long lanh của em ấy chắc chắn là cực kỳ đáng yêu.
Lẽ nào cô không muốn nhìn thấy dáng vẻ hài lòng của em ấy sao?
Các cô gái cần được dỗ dành.
Bạn gái nhỏ càng cần được chiều chuộng yêu thương nha!
Diaval đầy áy náy thân gửi *icon mặt cười*/
Ánh mắt Maleficent như nước, liếc nhìn hai tấm vé, sau đó ánh mắt ngưng lại giữa không trung, nghĩ đến dáng vẻ Aurora...
Ruby kéo thân thể tròn vo của nó đi về phía Maleficent, đi tới trước gót chân cô, vốn định nhảy một cái thật hoàn hảo lên ghế, nhưng không thành công...! Nó không từ bỏ ý định, vẫn tiếp tục nhảy, cả người lên được một nửa lại lắc lư trượt xuống.
Ánh mắt Maleficent hờ hững nhìn Ruby, không hề có ý định đưa tay ra giúp nó.
Nhẹ nhàng phun ra một câu: "Quá béo."
Ruby: Meo...
Nó dứt khoát nằm bệt xuống sàn, phơi bụng ra, dáng vẻ bán manh cầu xin được v**t v*.
Ánh mắt Maleficent vẫn hờ hững không thèm để ý đến nó.
Ruby giương con ngươi tròn vo ra ai oán nhìn Maleficent, sau đó lăn một cái trên sàn, lại lăn ngược lại.
Maleficent: ... học từ ai vậy?...
Ruby thấy cô vẫn không chịu v**t v* nó, ánh mắt càng u oán, kêu meo meo rồi nhìn xung quanh, giống như đang tìm người nào đó.
Maleficent vươn tay ra, nhấc nó đặt lên chân mình.
Ruby vẫn nghiêng đầu nhìn xung quanh, không tìm thấy người, nó quay đầu nhìn Maleficent kêu meo meo, như đang hỏi cô.
Ngón tay Maleficent vuốt lông nó, nhẹ nói: "Ta biết rồi, mi... cũng nhớ em ấy." Từ cuối cùng nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy, như làn sương chưa kịp định hình đã tiêu tan.
Thứ bảy, Aurora đứng trước cửa rạp chiếu phim chờ Diaval, bởi vì bên trong là buổi công chiếu nên rất bảo mật, đi vào đều là các nhà phê bình phim ăn mặc chỉnh tề hoặc các phóng viên của các trang báo lớn, cũng có một số người may mắn trúng vé tham dự.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!